Cố Kỳ  tỉnh.
  đang cuộn tròn  chăn.
Cố Châu khẽ thở dài, lông mày giãn . Anh bước về phía giường.
Anh  cao. Khi bước tới,  che mất ánh nắng từ cửa sổ. Một áp lực vô hình dâng lên trong lòng.
Kiều Niên ngẩng đầu  Cố Châu, nhớ  Cố Kỳ   chỉ   ngoài mới  "cảm ơn". Chẳng lẽ Cố Kỳ  coi cô như...
Điều   vẻ khó tin.
Ánh mắt Kiều Niên  rơi  mặt Cố Kỳ. Lúc , Cố Kỳ  bẹp  giường, cuộn tròn  chăn. Cậu  chằm chằm lên trần nhà, vẻ mặt   giao tiếp với bất kỳ ai.
Kỳ lạ, tại  Cố Kỳ  đột nhiên trở nên như ?
Cố Kỳ  ghét Cố Châu, cha đỡ đầu của  ?
Đương nhiên, Cố Châu cũng  thể   tình trạng hiện tại của Cố Kỳ. Cảm thấy  bất an,   xuống bên giường, khẽ gọi.
- Cố Kỳ.
 Cố Kỳ vẫn như . Cậu bé vẫn   giao tiếp với  khác.
Lời  của bảo mẫu chắc hẳn  để  ấn tượng khó phai trong lòng Cố Kỳ. Cậu vẫn nhớ như in lời kích thích của bảo mẫu.
“ chỉ    lời bố và học ở nhà thôi. Làm    thể lẻn  ngoài ? May mà   . Người  khắp nơi. Nếu    bắt ,  sẽ  bao giờ gặp  bố nữa!"
"Anh Cố, đứa bé  thật đáng lo. Nó    bài tập, gia sư cũng chẳng giúp  gì. Giờ    đây? Đứa bé  bốn tuổi rưỡi . Nó thường xuyên  ngoài,   cảm giác an . Lỡ   nó   chút ý thức cơ bản nào thì ?"
"Giờ mày   năng lực  ?"
"Chỉ là một cái tát thôi mà. Mày  chạy  ngoài ? Tại ? Mày định g.i.ế.c tao ?"
"Nhóc câm, đồ ngốc. Tao  cho mày , chỉ vì mày   lời nên bà cố mày  đến thăm mày nữa. Mẹ mày  cần mày, bố mày cũng chẳng thường xuyên đến thăm. Chỉ là tao  bụng chăm sóc mày thôi. Mày  lễ phép với tao, hiểu ?"
"Vừa  mày giả vờ  lời ? Tao cứ tưởng mày  tiến bộ  chứ. Tao  ngờ một đứa thiểu năng  vẫn là một đứa thiểu năng. Thảo nào nhiều thầy cô  dạy nổi mày. Nếu tao  nhầm thì  mày chắc chắn là một đứa thiểu năng. Nếu ,   cô   sinh  một đứa ngu ngốc như mày chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-569-tu-ky.html.]
"Giờ mày chẳng  một chữ nào. Mày  tao trả lời bố mày thế nào đây, đồ ngốc! Tao thật  hiểu một đứa thiểu năng như  mày    thể ở bên bố mày .
...
Ngay cả một  lớn cũng thấy những lời đó chói tai và buồn bã. Cố Kỳ   chịu đựng ?
Thấy Cố Kỳ như , ánh mắt Cố Châu trầm xuống. Anh khẽ gọi.
- Tiểu Kỳ?
Cố Kỳ  chằm chằm lên trần nhà, như thể  chìm đắm trong thế giới của riêng .
Trong mắt Cố Châu thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng  nhanh  trở về bình thường. Anh ngước  Kiều Niên.
- Vừa  thằng bé như  ?
Kiều Niên  sững sờ. Vừa  Cố Kỳ  ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Cô  hiểu tại    trở nên như .
Chẳng lẽ là do mất gia đình, cảm thấy bất an nên  mới mắc chứng tự kỷ?
Hay là   dùng cách  để Cố Châu quan tâm đến  hơn?
Kiều Niên nghĩ sẽ hỏi Cố Kỳ , nên gật đầu với Cố Châu.
Cố Châu mím môi   gì. Tuy nhiên, ánh mắt   rơi  khuôn mặt Cố Kỳ. Anh  dậy bước  ngoài.
Cố Châu   ngoài, nhẹ nhàng  với Trần Thanh.
- Đi điều tra xem gần đây tiểu thiếu gia   ức h.i.ế.p .
- Vâng. - Nghe thấy Cố Châu  , sắc mặt Trần Thanh trầm xuống. Anh lấy điện thoại  gọi cho  quản lý bảo mẫu.
Sau khi Cố Châu  khỏi phòng, Kiều Niên thu hồi ánh mắt,  Cố Kỳ, ánh mắt lấp lánh. Cô khẽ .
- Cô   nhé?
Cố Kỳ chớp mắt, như chào tạm biệt.