Kiều Niên mỉm  lắc đầu.
- Em  lạnh.
Ánh mắt cô vô tình rơi xuống chiếc bàn bên cạnh. Trên bàn  rượu vang đỏ và đồ tráng miệng. Hình như Cố Châu  đặc biệt sai  chuẩn .
- Anh   gì với em? – Kiều Niên  thẳng  vấn đề. Nếu Cố Kỳ   ốm, cô sẽ  sẵn lòng ở  đây cùng Cố Châu ngắm cảnh  An thành. Tuy nhiên, cô vẫn  lo lắng cho Cố Kỳ.
- Đây là bánh dâu tây  đặc biệt nhờ  . Chắc là món em thích nhất. - Cố Châu  trả lời ngay. Ánh mắt  rơi xuống chiếc bàn nhỏ.
Kiều Niên cầm một miếng bánh lên. Nó tan chảy trong miệng cô. Lớp vỏ bánh mềm mại, mịn màng chính là hương vị cô thích nhất. Hơn nữa,  khi ăn xong, cô  thấy bánh  ngấy.
- Ngon lắm. Nhà đổi đầu bếp  ? – Kiều Niên mỉm  với Cố Châu.
- Từ nơi khác đến. - Cố Châu , ánh mắt dừng   mặt Kiều Niên.
- Hôm nay em đề nghị giấu  phận. Em  nghĩ đến chuyện ly hôn ?
Kiều Niên đang nhâm nhi rượu vang đỏ với chiếc bánh ngọt . Hương vị thật tuyệt vời.
Cô ăn  vui vẻ, nhưng  ngờ Cố Châu  nhắc đến chuyện cũ.
- Sao  thể như  ? - Kiều Niên thầm chế giễu Cố Châu, nhưng  hề biểu lộ  ngoài.
Cô  Cố Châu, mỉm .
- Làm Cố phu nhân thật . Nhiều  sẵn sàng  bất cứ điều gì để   Cố phu nhân.
- Với em, Cố Kỳ chỉ là một đứa trẻ em mới gặp  lâu. Vì nó mà em   lôi cả nhà họ Cố   dối ? - Cố Châu nhướng mày,  Kiều Niên  chớp mắt.
Kiều Niên  ngờ lúc mới đến Cố Châu  dịu dàng như . Giờ thì   tra hỏi cô.
Anh  đúng là một  đàn ông khó lường!
Dĩ nhiên, Kiều Niên  dám   suy nghĩ thật của . Môi cô khẽ cong lên, dịu dàng .
- Cố Kỳ ngoan ngoãn như . Em cũng  thích thằng bé. Em nên quan tâm đến cảm xúc của nó. Hơn nữa, theo lý mà , thằng bé nên gọi em là Mẹ đỡ đầu.
Cố Châu   gì. Ánh mắt  vẫn dán chặt  Kiều Niên, như thể   thấy điều gì đó khác lạ trong mắt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-575-doi-em-voi.html.]
Kiều Niên mỉm  với Cố Châu, nghiêng   gần .
- Chẳng   cũng  quan tâm đến thằng bé ? Em   là vì .
Những ngón tay thon dài của Cố Châu nắm chặt ly rượu. Anh uống một  cạn sạch,  dậy bước .
Kiều Niên  Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu,  hiểu    sai điều gì. Cô vội vàng  dậy, chạy về phía  Cố Châu.
- Anh  gì ?
- Xuống núi.
Kiều Niên vội vã chạy theo Cố Châu.  Cố Châu   nhanh, cô chỉ  thể chạy bộ.
- Đi chậm .
Cô thật sự  hiểu Cố Châu  đang  gì nữa.
Kiều Niên  theo Cố Châu  hành lang dài của biệt thự. Hành lang tối om, cô   thấy Cố Châu. Cô chỉ  thấy tiếng bước chân của Cố Châu ngày càng xa.
Bóng tối bao trùm, khiến cô ngạt thở.
Kiều Niên cảm thấy lạnh sống lưng. Cô vội vàng quấn chặt quần áo, nỗi hoảng loạn trong lòng dần dâng lên.
Cô định lấy điện thoại  bật đèn, nhưng nghĩ đến việc   để quên điện thoại trong phòng Cố Kỳ, cô   chuyện  .
- Cố Châu,  đợi em  ? - Kiều Niên hét lên, cảm thấy  lo lắng.
- Sao em  hét? Anh  thấy mà!
Giọng của Cố Châu vọng đến từ phía . Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Dường như    xa.
Ngay lúc , một bàn tay nắm lấy tay cô.
- A, buông  ! Đừng chạm  ! - Kiều Niên  nhịn  hét lên.
Ký ức về đêm năm năm  ùa về như thủy triều dâng.
Cô  nhốt trong một căn phòng tối. Đang định rời  thì một bàn tay nắm lấy cổ tay cô và giữ chặt. Bàn tay siết chặt, cô ngã ngửa  .