Dưới ánh sáng, vết sẹo  lưng  như một con rắn dài đang cuộn tròn. Một phần da thịt lộ . Đau đớn đến thế ?
Nghĩ , Kiều Niên mở hộp thuốc. Muốn  băng, cô  loại bỏ những vảy dính   . Ngay cả vết thương cũng  thể xé  . Đây quả là một thử thách lớn đối với Kiều Niên.
Kiều Niên nhíu mày. Cô mở hộp thuốc và lấy  một chiếc kéo. Nhìn vết sẹo, cô vô thức thổi .
Cố Châu  nghiêng suốt thời gian qua. Bàn tay  chăn dần nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch.
Kiều Niên  hề để ý đến những cử động nhỏ của Cố Châu. Cô chỉ tập trung  vết thương của Cố Châu. Cô giúp  tháo băng gạc cũ, sát trùng, bôi thuốc  băng . Cô mất tổng cộng nửa tiếng.
Nếu  sợ  Cố Châu  đau thì  xong từ lâu .
Làm xong việc , Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô lặng lẽ thu dọn hộp thuốc, kéo chăn đắp lên  Cố Châu. Ánh mắt vô tình rơi  khuôn mặt tuấn tú của .
Hình ảnh của Châu Châu và Cố Xuyên  hiện lên trong tâm trí Kiều Niên. Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, mang theo hộp thuốc rời .
Ánh sáng trong phòng vụt tắt. Khi Cố Châu  thấy tiếng cửa đóng,  mở mắt .
Trong đôi mắt đen láy   còn chút ánh sáng nào.
Anh nhớ  lúc nãy Kiều Niên  thổi  vết thương của  như thế nào. Cảm giác như  một chiếc lông vũ lướt qua tim . Vừa mềm mại   chút kỳ lạ.
Cảm giác , Cố Châu  thể diễn tả . Anh  bao giờ cảm thấy như .
Lúc ,   khỏi nhớ  Cố Kỳ  từng tự hào : "Cô thích con nhất."
Xem , Kiều Niên thích nhất...
Suy nghĩ của Cố Châu dừng . Một cái tên hiện lên trong đầu.
"Cố Xuyên."
 
Cái tên   quen thuộc, nhưng  nhất thời  nhớ    ở .
Cố Châu  dậy, bật đèn ngủ lên và gọi Trần Thanh.
- Nhị thiếu gia.
- Đi điều tra một  tên Cố Xuyên. Thông tin càng chi tiết càng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-583-boi-thuoc.html.]
Nghe thấy lời Cố Châu, Trần Thanh gật đầu.
- Sáng mai  sẽ điều tra.
- Hy vọng ngày mai tỉnh dậy  thể xem hết thông tin của !
- Vậy  sẽ điều tra ngay bây giờ!
Vừa dứt lời, điện thoại reo lên.
Nếp nhăn mặt của Trần Thanh càng sâu. Nhị thiếu gia thật     thông tin về  . Rốt cuộc   là ai?
Anh lặng lẽ  dậy chuẩn   việc.
....
Kiều Niên trở về phòng khách, nhớ  Lục Châu  gọi điện cho . Trước đó, cô bận quá  trả lời .
Kiều Niên định gọi  thì thấy  hơn bốn giờ. Cô nhắn tin cho Lục Châu: [Anh ơi,  chuyện gì ?]
Vừa nhắn xong, Lục Châu gọi đến.
Sau khi Kiều Niên  máy, cô thấy Lục Châu hình như đang  trong một căn phòng tường sơn màu hồng. Ánh mắt cô lóe lên.
Trước đó,  ngày giỗ của trưởng nữ họ Lục, cô   cùng họ. Cô vẫn nhớ căn nhà   đặc biệt chuẩn  cho trưởng nữ họ Lục.
Cô vẫn nhớ nhà của trưởng nữ họ Lục giống như một tòa lâu đài cổ tích. Trong tủ quần áo còn  đủ loại quần áo của các thế hệ.
Lúc đó, cô vẫn  ghen tị với trưởng nữ họ Lục. Biết bao  thèm   như cô , nhưng cô  bao giờ ngờ rằng   là con gái lớn của nhà họ Lục.
- Anh ơi. - Kiều Niên mỉm  chào hỏi.
- Đường,  ngủ gật  máy bay nhiều quá. Anh  thấy mệt. Anh chỉ  xem em  ngủ  thôi.
- Em cũng  buồn ngủ. - Kiều Niên mỉm .
- Anh  cho em xem phòng của em.
Nói xong, Lục Châu xoay camera .
Ánh mắt Kiều Niên lập tức dịu . Ánh mắt cô rơi  màn hình điện thoại, những món đồ quen thuộc hiện . Môi cô  khỏi mím chặt.
Giờ cô  thể về nhà  nữa. Anh đang dẫn cô  tham quan phòng.