Cố Kỳ  thể tin  tai . Sau ,  thực sự  thể sống ở đây với bố, ngày nào cũng  gặp bố!
- Thật ? - Giọng Cố Kỳ run lên.
Kiều Niên đương nhiên  thể  thấy sự phấn khích trong mắt Cố Kỳ. Lòng cô  khỏi đau nhói.
Trước đây cô cũng từng như , ngày nào cũng mong ngóng  sống cùng bố . Khi  vợ chồng họ Kiều   bố  , cô thở phào nhẹ nhõm.
Khi tìm  gia đình, cô cũng phấn khích  kém. Cô cũng từng hy vọng  sống cùng gia đình mãi mãi, nhưng giờ đây tất cả chỉ là một hy vọng xa vời.
Trước khi đối mặt với những kẻ phiền phức , cô  thể  .
Kiều Niên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cố Kỳ. Cô   Cố Kỳ  sống một cuộc sống khó khăn như . Cô     sống trong bất an mỗi ngày.
- Tiểu Kỳ, cháu  tin cô nữa ? Cô  bao giờ  dối cháu ? - Kiều Niên dịu dàng  Cố Kỳ, nhẹ nhàng .
Ánh mắt Cố Kỳ càng lúc càng sáng ngời. Từ khi quen  cô, cuộc sống mà  hằng mong ước  dần trở thành hiện thực.
Bố  bằng lòng đưa  về nhà. Cậu chỉ cần tìm   là .
Cố Kỳ  định , ánh mắt  vô tình  thấy Cố Châu. Lúc   mới nhận  Cố Châu vẫn còn ở đó.
Cố Kỳ mím môi, ghé sát mặt  tai Kiều Niên. Giọng  nhỏ đến mức chỉ hai   ,  khẽ .
- Cô ơi, cô tìm  bố   ?
Kiều Niên  sang  Cố Kỳ, khẽ gật đầu.
- Chúc mừng cô! - Cố Kỳ  Kiều Niên với ánh mắt ghen tị.
Cô là  gần gũi nhất với ,  mang  cho   nhiều may mắn. Chẳng lẽ  như  là  sẽ sớm tìm   ?
Ánh mắt Cố Kỳ càng lúc càng sáng.
Nhìn thấy nét mặt Cố Kỳ  đổi, trong lòng Cố Châu thoáng hiện một tia kinh ngạc.
- Tiểu Kỳ, con  chuyện gì vui ? - Cố Châu nhẹ giọng hỏi.
Cố Kỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Niên. Việc tìm  gia đình là bí mật nhỏ giữa  và cô. Cậu    cho bố  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-585-may-man.html.]
Cố Kỳ mím môi im lặng.
Kiều Niên    Cố Châu. Vừa , cô quá lo lắng cho Cố Kỳ nên  dám  kỹ. Khi   mắt Cố Châu, cô sững sờ.
Chuyện gì đang xảy  ?
Cố Châu biến thành gấu trúc từ khi nào ?
Ánh mắt Cố Châu rơi  mặt Kiều Niên. Mặt cô đỏ bừng, tóc vẫn còn  ướt, trông như một mỹ nhân  mới tắm xong.
Mắt   nheo . Hình như đêm qua Kiều Niên  ở cùng , ngủ  ngon!
Cố Châu lạnh lùng .
- Bà nội từ chiều hôm qua  phòng   ngoài. Không  bà thế nào .
Kiều Niên nhíu mày, cúi đầu. Cô thầm thở dài trong lòng. Cô  sang   Cố Kỳ, nhẹ nhàng .
- Tiểu Kỳ, chơi với bố một lát . Cô  việc ở ngoài.
Cố Kỳ  tại chỗ,  chút  nỡ xa cô.   sợ nếu   lời cô thì cô sẽ  thích , nên miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi Kiều Niên rời , Cố Châu  đến bên giường  xuống.
Ánh mắt Cố Kỳ dõi theo bóng dáng Kiều Niên. Dù Kiều Niên  đóng cửa,  vẫn cố rướn cổ . Ánh mắt  dán chặt  khuôn mặt Kiều Niên.
Cố Châu  nghiêng  về phía , che khuất tầm  của Cố Kỳ.
- Con đói ?
Cố Kỳ miễn cưỡng thu ánh mắt . Ánh sáng trong mắt   mờ ,  lắc đầu.
- Con  đói.
Không đói ?
Cố Châu bình tĩnh  Cố Kỳ. Anh cảm thấy nếu Kiều Niên cũng hỏi Cố Kỳ như , Cố Kỳ chắc chắn sẽ gật đầu lia lịa và bảo Kiều Niên đút cho  ăn.
- Bố ơi,   con  thể sống ở đây  ? - Cố Kỳ cẩn thận hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.