Nghe thấy câu hỏi của Kiều Niên, Tô Sinh nghiêm mặt .
- Người trong nghề chúng   giỏi  . Vừa    theo cô  ngay, vì  thấy  bé  kéo chăn che mặt khi  thấy  .
- Cái cách  bé tránh mặt , và cái cách  bé    thấy ánh mắt . Cậu  chỉ thả lỏng  khi   khỏi. Điều  cho thấy nó  sợ giao tiếp với  lạ, và nó   giao tiếp với  lạ. Không chỉ , nó còn  ngại giao tiếp với  lạ. - Tô Sinh nghĩ đến tình cảnh của Cố Kỳ, khẽ cau mày.
Tô Sinh  chôn chân tại chỗ. Thấy Kiều Niên im lặng, cô trầm ngâm hỏi.
- Cô  tin phán đoán của  ?
Kiều Niên  Tô Sanh  , cô thở dài .
- Suy đoán của cô khác với đàn chị, nhưng là   cận với Tiểu Kỳ,  đương nhiên hy vọng thằng bé   bệnh.
Tô Sinh  xong lời Kiều Niên,  sắc mặt cô. Một lúc lâu , cô  mỉm  .
-  hiểu cảm giác của cô. Không ai    yêu thương  bệnh. Sau   sẽ kể   chuyện cho đàn chị .
Kiều Niên khẽ gật đầu, cảm kích .
- Được , cảm ơn cô  nhiều.
-  là bác sĩ. Đây là công việc của . Nếu Tiểu Kỳ vẫn cần điều trị, cô  thể tìm   nữa. Tất nhiên, cô cũng  thể kiên định với suy nghĩ của . Đừng để lời    cô bận tâm. -  Tô Sinh ân cần .
- Gần trưa . Bác sĩ Tô, cô ở  dùng bữa nhé? - Kiều Niên mỉm  với Tô Sinh và dịu dàng .
Nghe Kiều Niên , tim Tô Sinh hẫng một nhịp. Nghe  đầu bếp nhà họ Cố đều  thuê với giá cao ngất ngưởng. Đồ ăn ở đây còn ngon hơn cả khách sạn năm .
Cô   ở  ăn, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Cố Châu, Tô Sinh  chút do dự .
- Không cần . Chiều    thăm bệnh nhân khác.
Kiều Niên  .
- Vậy thì   giữ cô  nữa. Cảm ơn cô  đến.
- Cô Kiều, cô  cần khách sáo như .    đây! - Tô Sinh  .
Hai    ngoài. Kiều Niên tiễn Tô Sinh  cửa,  Tô Sinh rời . Sau đó, cô thấy Trần Thanh cũng  .
Trần Thanh  quanh,  thấy ai cả. Anh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-615-u-sau.html.]
- Nhị thiếu phu nhân.
- Anh   ? - Kiều Niên hỏi với vẻ khó hiểu.
- Giám sát công trường. - Trần Thanh  với vẻ khó chịu.
Nói một cách nhẹ nhàng,  là giám sát.
Nói thật, đó chỉ là việc dán gạch thôi.
Một thoáng bối rối thoáng qua trong mắt Kiều Niên. Cô  ngờ Trần Thanh   như . Cô mỉm  .
- Là như . Giúp  mua ít thảo dược.
Trần Thanh vội vàng đồng ý.
Kiều Niên   bước . Khi đến phòng khách của biệt thự, cô thấy Cố Châu đang   ghế sofa, ánh mắt sắc bén  chằm chằm  mặt cô.
Chính xác hơn, đó là  đôi môi  mặt cô.
Kiều Niên mím môi. Mùi m.á.u tanh lập tức lan tỏa khắp môi. Cô nhớ  lúc  hung hăng đè cô xuống, m.á.u trong  cô sôi lên  ngừng. Ánh mắt cô lóe lên.
Người đàn ông  thật sự  cắn cô.
Thật quá đáng!
Khi Kiều Niên bắt gặp ánh mắt của Cố Châu, cô  dám  thẳng  mắt . Ánh mắt dần chuyển sang hướng khác.
Cố Châu  vẻ mặt áy náy của Kiều Niên, nhíu mày.
- Em sợ  ? - Cố Châu  thẳng  vấn đề.
- Không, em chỉ đang nghĩ nên để Trần Thanh chăm sóc  thôi. Em  nên nhờ   mua thuốc cho em. Em sợ sẽ  chậm trễ công việc của . - Kiều Niên  với vẻ khó chịu.
- Vậy ? - Giọng Cố Châu  cao lên. Rõ ràng   tin lời Kiều Niên.
- Ừ. - Kiều Niên gật đầu.
Thấy Cố Châu vẫn   chằm chằm, Kiều Niên nghĩ rằng   phát hiện  điều gì đó  . Vừa định  gì đó, cô  thấy Cố Châu hỏi.
- Cô  kết luận thế nào?