- Anh ơi, em thực sự xin  về chuyện hôm nay. Em  nhận lời mời của  khác . - Kiều Niên  mà trong lòng cảm thấy  áy náy.
- Nó  thực sự quan trọng ?
Nghe thấy giọng Lục Châu, lòng Kiều Niên  run. Hình như  trai  hẳn  thất vọng. Thật , cô cũng  thất vọng.
Kiều Niên khẽ thở dài, gật đầu.
- Vâng.
Lục Châu  thấy lời Kiều Niên , liền từ bỏ ý định mời cô  nữa.
Dù   nữa,   thừa nhận em gái  . Sau  còn nhiều cơ hội mà.
- Được , tối nay vui vẻ nhé!
Nghe thấy Lục Châu  , Kiều Niên càng thêm đau lòng. Cô   cùng  trai ăn một bữa cơm. Từ khi trở về, hai   từng cùng  ăn cơm.
Nghĩ đến đây, Kiều Niên cẩn thận hỏi.
- Anh ơi,   mời em  ăn tối nữa nhé?
- Đường,  em  hỏi thế? - Lục Châu bối rối.
Càng nghĩ, Kiều Niên càng thấy khó chịu. Đây là  đầu tiên  trai cô mời cô  ăn tối, nhưng cô  nhẫn tâm từ chối.
- ... nhưng chẳng  em  từ chối lời mời ăn tối đầu tiên của  Cả  ? - Kiều Niên thất vọng .
- Vậy   thể mời em ăn thêm một bữa nữa ?
- Lần  em  việc gì thì ? - Kiều Niên hỏi, vẻ mặt thất vọng.
- Không    nữa ?
Giọng Lục Châu ấm áp như mùa xuân, mang  cho cô cảm giác an .
Tim Kiều Niên bắt đầu đập loạn xạ. Cô  cảm động.
- Anh...
- Đường,  trai em đáng lẽ  chăm sóc em thật . Dù em  cự tuyệt  một ngàn ,  một vạn ,  cũng sẽ  giận. - Lục Châu  đoán  suy nghĩ của Kiều Niên. Anh đau lòng  cho cô.
Em gái  chắc hẳn  chịu nhiều đau khổ nên mới cẩn thận như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-636-chiu-dung-noi-dau.html.]
Vì  tìm  em gái,  sẽ  bao giờ để em  chịu đau khổ nữa.
Nỗi bất an trong lòng Kiều Niên lập tức tan biến. Cô mỉm  .
- Cảm ơn !
Khi Lục Châu  thấy giọng  vui vẻ của Kiều Niên, trong mắt   còn chút vui mừng nào.
Em gái  đáng lẽ  là trưởng nữ nhà họ Lục. Cô đáng lẽ   hưởng phú quý, vinh hoa,  vô   yêu thương.
Em gái   sống một cuộc đời lang bạt, chịu nhiều đau khổ. Dù  nhận  gia đình, cô vẫn  cẩn thận.
Đây là dấu hiệu của sự bất an tột độ.
Sắc mặt Lục Châu càng lúc càng nghiêm túc,  .
- Đường,  thể em  nhớ hết những gì    với em  đây. Vậy thì  sẽ   cho em !
Khi  thấy giọng Lục Châu, Kiều Niên khẽ mím môi, tim đập càng lúc càng nhanh.
- Em là con gái lớn của Lục gia. Em  cần  khiêm tốn, cũng  cần  chiều lòng ai cả. Em  cần  lo lắng về việc  tổn thương ai cả, kể cả .
Lục Châu dừng  một chút  tiếp tục.
- Người   thể hòa hợp với  bằng cách khiêm tốn và chiều chuộng. Những  thích em, bất kể em  gì, sẽ quan tâm và yêu thương em. Họ sẽ  từ chối em. Những   thích em, bất kể em  thích đến , cũng sẽ chẳng thèm  em lấy một cái. Đường,  là  trai của em. Anh thương em nhất và quan tâm đến em, nên em  cần  lo lắng về việc từ chối  . Vì   em  bận, nên  sẽ đợi em.
Nghe Lục Châu  , Kiều Niên  khỏi đỏ mặt. Đây là  đầu tiên    với cô như .
Trước khi tìm  gia đình, Kiều Niên  hề sợ hãi.  khi tìm  gia đình, cô   khỏi cảm thấy sợ hãi.
Cô thực sự sợ gia đình sẽ  lượt rời xa . Cuối cùng, cô   cô đơn một .
Nếu   chiều chuộng,  lẽ cô  quen với nỗi cô đơn  .
Giờ đây, cô    trai cưng chiều, cô thực sự sợ mất . Cô chỉ  ôm chặt lấy .
- Anh... - Giọng Kiều Niên  chút nghẹn ngào.
Anh trai đúng là  tuyệt vời nhất. Anh hiểu cô đang nghĩ gì, cô sợ gì. Anh  cố gắng hết sức để kéo cô  khỏi vực thẳm.
Anh thực sự là   trai tuyệt vời nhất  đời.
Giọng Lục Châu  vang lên trong điện thoại.
- Đường, em chỉ cần là chính . Cho dù cả thế giới  thích em, em vẫn là Đường của . Em cũng là trưởng nữ nhà họ Lục, là báu vật mà   nhà họ Lục tìm kiếm hơn hai mươi năm nay.