Điều  chỉ  thể chứng minh một điều. Kiều Niên chính là Đường.
Khi lớn lên,   sẽ dần quên  những chuyện  xảy  khi còn nhỏ. Tuy nhiên, nếu họ tự  trải qua và gặp  tình huống tương tự khi trưởng thành,   thể họ sẽ nhớ  những ký ức thời thơ ấu.
Đồng tử Lục Niên bất giác run lên. Anh  Kiều Niên trìu mến và khàn giọng .
-  , khi còn nhỏ, em  thích   chơi đàn. Hơn nữa,  thường dẫn em đến đây. Tuy em thường thích nghịch ngợm, nhưng khi   chơi đàn, em sẽ  ngoan ngoãn.
Khi Kiều Niên  thấy những lời Lục Niên , cô bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y và cắn môi. Một lúc lâu , cô mới  trong nước mắt.
- Hóa  tất cả đều là sự thật...
Thật  đó   là mơ.
Lúc đó, cô còn quá nhỏ để nhớ  nhiều điều.
Cô thường mơ thấy một  trai mặc đồ trắng đang chơi đàn piano. Cô thậm chí còn kể với ông nội về điều .
Lúc đó, ông nội   với cô rằng đó  thể là những giấc mơ hoặc ký ức thời thơ ấu.
Có  sẽ nhớ  những giấc mơ thời thơ ấu của  khi họ vui mừng và buồn bã.
Tuy nhiên, lúc đó, cô còn quá nhỏ để nhận  rằng  bé trong ký ức đó chính là  trai ruột của . Cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là Kiều Vũ.
Cô  hề  rằng    là con của nhà họ Kiều.
Lúc đó, cô  đặt hy vọng  vợ chồng nhà họ Kiều, hy vọng họ sẽ đưa cô lên thành phố sống.
 những hy vọng  dần tan biến.
Nếu    lời  của Tô Tuyết lúc đó, cô sẽ  bao giờ nghĩ rằng    là  của nhà họ Kiều.
Từ đó trở , cô  khắp nơi tìm kiếm cha  ruột.
Giá mà cô nhận  sớm hơn rằng    là con của nhà họ Kiều.
Giá như cô  thể tìm thấy cha  ruột sớm hơn, hoặc nếu cô  thể tìm thấy nơi đó và  trong mơ dựa  ký ức của .
Liệu cô  thể đoàn tụ với gia đình sớm hơn ?
Cô và gia đình sẽ   xa  hơn hai mươi năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-672-la-that.html.]
Số phận thật sự trêu ngươi con .
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến Kiều Niên cảm thấy may mắn là cuối cùng cô cũng  tìm thấy gia đình.
Nghĩ đến đây, mắt Kiều Niên  khỏi đỏ hoe.
Cô  trải qua  nhiều khó khăn để tìm  gia đình.
Lục Châu  Kiều Niên, cảm thấy mắt cay xè. Anh lặng lẽ nghiêng đầu sang một bên để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
May mắn , Đường của họ cuối cùng cũng  trở về nhà.
Kể từ khi gặp  Kiều Niên, Lục Châu luôn cảm thấy  thứ thật hư ảo. Thỉnh thoảng,   giật  tỉnh giấc.
Giờ đây, khi Kiều Niên và em Hai  nhận  ,    chắc chắn rằng họ  thực sự tìm thấy Đường.
 
Lục Niên cảm thấy n.g.ự.c   nghẹn , mắt đỏ hoe. Ánh mắt  dừng   khuôn mặt Kiều Niên,  thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, lòng  đau nhói.
Anh đưa tay lau nước mắt cho Kiều Niên. Đôi mắt phượng tuyệt  của  tràn ngập sự dịu dàng và thương hại. Anh khẽ .
- Đường, mừng em về nhà. Khi em về, bố  chắc chắn sẽ  vui khi  em vẫn còn sống!
Lời  của Lục Niên ngay lập tức đánh thức Lục Châu và Kiều Niên khỏi cơn mê.
Kiều Niên vội vàng lắc đầu. Vừa định giải thích thì Lục Châu  lên tiếng.
- Đường  thể về nhà !
Lục Niên  thấy lời Lục Châu,  nhíu mày. Rồi  lập tức hiểu  tại   trai    như ?
Nếp nhăn  mặt Lục Niên càng sâu hơn. Giọng  trầm xuống.
- Chuyện năm đó của em gái  hề đơn giản?
- Phải. - Lục Châu gật đầu  chút do dự. Sau khi trở về An Thành,  cũng  hề nhàn rỗi. Anh  phái   điều tra tình hình lúc đó, nhưng   manh mối nào cả.
Lục Niên  mặt Lục Châu,   Kiều Niên, nghiêm túc phân tích.
- Bọn bắt cóc năm đó   g.i.ế.c sạch. Nếu bây giờ Niên Niên trở về, coi như là đang tuyên bố với cả thế giới rằng con gái lớn nhà họ Lục  chết. Kẻ  lên kế hoạch tất cả những chuyện  năm đó chắc chắn sẽ  chuyện khác. Nếu em đoán  lầm, đám bắt cóc đó chỉ là vật tế thần cho những kẻ  thôi.