Kiều Hân  ngốc đến mức đó.
Lo lắng  sẽ tiết lộ  phận, cô vội vàng cúi đầu. Tuy nhiên, tâm trí cô đang rối bời.
Cô  điều tra xem rốt cuộc  xảy  chuyện gì.
- Thật , mặt dây chuyền    của chị gái em. Em chỉ  thử xem  rể  hiểu lầm chị gái em  thôi. Anh rể, em chỉ đùa thôi mà… - Kiều Hân , vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc , Kiều Niên đang  Lục Châu với vẻ mặt vô cảm. Cô cố gắng kìm nén tình cảm khó hiểu dành cho Lục Châu.
Cố Châu  Kiều Hân với ánh mắt đầy ẩn ý. Như một  ngoài cuộc,  thản nhiên giải thích.
- Mặt dây chuyền   quan trọng với  .
- Mặt dây chuyền  là của năm năm ,  mùa thu… - Kiều Hân quyết định  bước lên phía .
Mỉm  với Kiều Niên, cô sắp  hết  chuyện thì  tiếng bước chân vội vã ngắt lời…
- Nhị thiếu gia! - Tô Tuyết vội vã chạy  phòng.
- Bà là ai… - Lục Châu cau mày   phụ nữ.
- Anh Lục, đây là  . - Kiều Hân thầm nghĩ may mà   gọi điện cho Tô Tuyết  khi cô đến. Nếu , cô   thể tự  giải quyết chuyện .
- Mẹ,    đến đây? - Kiều Hân  sang  Tô Tuyết, giả vờ như   gì.
Trông cô thật ngây thơ, vô hại.
Nhìn Kiều Hân ngoan ngoãn, mắt Tô Tuyết  khỏi đỏ lên. Bà bắt đầu  bằng giọng thuyết phục.
- Kiều Hân, chuyện  chúng   giấu   năm năm . Chúng   thể giữ bí mật  nữa.
Kiều Niên  bên cạnh khẽ nhíu mày. Cô  nghĩ Tô Tuyết sẽ   sự thật về những việc  tà ác của  năm xưa.
 Kiều Hân vẫn  hiểu. Cô  Tô Tuyết với vẻ mặt kinh ngạc tột độ, vẻ khó tin hiện rõ  khuôn mặt.
- Mẹ!
- Mẹ  con và Vương Lâm là bạn , nhưng  con   thể tự  đánh bại những kẻ đó chứ?
Vừa  đến cái tên "Vương Lâm", ánh mắt Cố Châu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng  nhanh chóng biến mất.
- Mẹ! - Kiều Hân     Vương Lâm là ai. Cô  Tô Tuyết với vẻ mặt khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-71-vuong-lam.html.]
 
Tô Tuyết kéo tay Kiều Hân, nghiêm nghị .
- Có một  việc,  thật vẫn hơn. Năm năm , Vương Lâm  chuốc thuốc,    xâm hại, hủy hoại sự trong trắng của cô . Sau đó, cô  mất khi sinh con. Mẹ  con vẫn luôn  tìm  kẻ  hại c.h.ế.t bạn , báo thù cho cô , nhưng chúng    trong khả năng của !
Kiều Niên lạnh lùng  bên cạnh. Cô cảm thấy Tô Tuyết quả thực  tài bịa chuyện. Chẳng lẽ Tô Tuyết  sợ Lục Châu điều tra chuyện  ?
Tô Tuyết kéo Kiều Hân  , thở dài bất lực.
- Cậu Lục, Hân Hân và Vương Lâm là bạn . Hân Hân vẫn luôn  báo thù cho cô , nên   bậy. Sau   nhất định sẽ ngăn cản con bé  bậy.
Lục Châu nghịch mặt dây chuyền  tay, nghiêm túc hỏi.
- Vậy ý bà là... cô gái năm năm  chính là Vương Lâm ?
- Phải, , . Chúng  cũng   mặt dây chuyền  là của . Nếu  ...
Tô Tuyết  kịp  hết câu, Lục Châu  ngắt lời.
- Có ai  mặt dây chuyền  là của  ?
Lục Châu đặt mặt dây chuyền lên bàn . Giọng  của  lạnh lùng, êm tai.
Kiều Niên kinh ngạc  Lục Châu.
- Đêm đó,  uống  nhiều. Có  lấy mất mặt dây chuyền của . Không ngờ  đó    chuyện như , còn dùng mặt dây chuyền   vật nhận dạng. - Lục Châu nhíu mày, vẻ mặt  vui.
Kiều Hân hít một . May mà cô  buột miệng    chính là  phụ nữ năm năm .
Nếu , chẳng  trong mắt  , sự trong trắng của cô sẽ  hủy hoại ?
Nghe Lục Châu  , Kiều Niên thất vọng cụp mắt xuống.
Xem  tìm   đó thật sự  khó khăn.
Tô Tuyết là  đầu tiên phản ứng. Sau khi trao đổi vài câu xã giao, bà chúc mừng Lục Châu  tìm  mặt dây chuyền.
Rồi, bà kéo Kiều Hân rời .
- Đợi . - Cố Châu lạnh lùng  Kiều Hân.
Kiều Hân và Tô Tuyết cùng    Cố Châu.
- Cô và Vương Lâm là bạn bè ? – Cố Châu bình tĩnh  Kiều Hân.