Tưởng Nguyệt  chôn chân  mặt đất, hứng chịu những ánh mắt dò hỏi từ khắp  hướng.
Những ánh mắt  như những cây kim bạc đ.â.m   cô.
Tưởng Nguyệt bất an  quanh,  lảo đảo tại chỗ. Một lúc lâu , cô mới giải thích.
- Anh A Châu, em... em  hề hãm hại chị Kiều Niên. Chính chị  là    túi phúc , nên lúc đầu em cứ tưởng chị   bỏ axit sunfuric .
Nghe thấy lời Tưởng Nguyệt, sắc mặt  lập tức tối sầm , như thể  đồng tình với cô.
Tưởng Nguyệt  thấy ánh mắt của Cố Châu, lập tức bừng tỉnh.
Ôi !
Vừa  Cố Châu  cảnh cáo cô     gọi là  A Châu nữa, nhưng cô  gọi như .
Anh A Châu chắc chắn sẽ giận lắm.
Tưởng Nguyệt chợt nhớ  chuyện ở khách sạn.
Lúc cô chuốc thuốc Kiều Niên, một giáo viên mẫu giáo   năng thô lỗ. Anh A Châu   cô  tàn phế.
Lúc đó, cô mới nhận   A Châu cũng đánh phụ nữ.
Tưởng Nguyệt  đó sợ hãi, sợ  cũng sẽ  tàn phế.
- Xin ,  Cố. Em chỉ...
- Ý  như lời  . Cô cố tình hãm hại Kiều Niên! - Cố Châu lạnh lùng ngắt lời xin  của Tưởng Nguyệt,  rõ từng chữ.
Mọi  đều lạnh lùng  Tưởng Nguyệt, kể cả Tống Vũ.
Kiều Niên liếc  Cố Châu. Hôm nay Cố Châu  chút kỳ lạ. Hình như  đặc biệt che chở cho cô.
Chẳng lẽ Cố Châu thật sự thích cô ?
Không, , điều     thể.
Lý do Cố Châu thừa nhận  thích cô là vì  Cố Kỳ từ từ chấp nhận cô.
Trước đây, cô  hỏi Cố Châu xem   thích cô . Lúc đó, chắc hẳn Cố Châu ngại ngùng  dám thẳng thừng từ chối, nên mới  bóng gió rằng  thích cô.
Kiều Niên  cụp mắt xuống, cố gắng tỏ  bình tĩnh.
Giờ   lúc để suy nghĩ xem Cố Châu  thích   . Thay  đó, cô nên xem xét xem ai  bỏ axit sunfuric  túi phúc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-712-khung.html.]
Tưởng Nguyệt  Cố Châu với vẻ mặt đau khổ. Cô  ngờ Cố Châu vẫn   bênh vực Kiều Niên. Không ai  bằng chứng,  tại     nghi ngờ cô là thủ phạm?
Tưởng Nguyệt cảm thấy cả thế giới như sụp đổ.
Cô  Cố Châu với vẻ mặt đau khổ. Cô sợ hãi  khí chất lạnh lùng của Cố Châu đến mức lùi  một bước. Cô cố gắng giữ bình tĩnh và .
- Em  .
Mắt Cố Châu nheo  đầy nguy hiểm. Ánh mắt  rơi xuống mặt Tưởng Nguyệt, chất vấn.
- Kiều Niên  liên quan đến việc cô  đuổi khỏi nhà họ Cố. Sao cô  rộng lượng tha thứ cho cô  chứ?  vẫn nhớ rõ lời cô  với cô  đêm đó. Cô ghen tị với cô  lắm. Cô  đủ động cơ để hãm hại cô !
Tưởng Nguyệt lắc đầu, nước mắt lưng tròng.
- Không,   !
Mắt Tưởng Nguyệt đỏ như mắt thỏ. Một giọt nước mắt lăn dài  má, môi khẽ run lên, như thể cô  chịu đựng  nhiều.
- Không, ! - Ánh mắt Tưởng Nguyệt rơi xuống mặt Kiều Niên. Ánh mắt cô lạnh lẽo, quát.
- Xét về động cơ, trong  những  ở đây, Kiều Niên hận nhất là con gái lớn nhà họ Lục!
Môi Kiều Niên  cong lên, vẻ mặt bình thản. Cô  tiếp.
-   thể  động cơ gì chứ?
Tưởng Nguyệt cắn môi, nắm chặt tay. Cô  quanh, thấy   đều   với ánh mắt oán hận.
Nước mắt cô rơi  ngừng. Vẻ mặt tan nát, cô .
- Bà nội   với cô , con gái lớn nhà họ Lục  đính hôn với  A Châu. Cô thích  A Châu nên mới ghen!
Lục lão phu nhân  thấy lời Tưởng Nguyệt , chợt nhớ  chuyện cũ.
Nếu Tưởng Nguyệt  nhắc đến,  lẽ bà  quên mất .
Lúc đó, Lục lão gia thường xuyên dẫn con gái lớn nhà họ Lục đến nhà họ Cố chơi.
Hai nhà còn  thiết hơn bây giờ.
Khoảng thời gian đó là lúc bà vui vẻ nhất. Bà   lo lắng về chiến tranh  những âm mưu trong giới kinh doanh. Bà  cháu gái  lớn lên như một trưởng bối trong một gia đình bình thường.
Nét mặt Kiều Niên lập tức tối sầm . Chính bà nội  kể cho cô  chuyện . Lúc đó, Tưởng Nguyệt  còn ở nhà họ Cố nữa. Vậy thì Tưởng Nguyệt   chuyện  từ ai?
- Cô  chuyện đó ở ? - Cô hỏi.