Lục lão phu nhân  hai  cháu trai cả và cháu trai thứ với vẻ mặt phức tạp. Phải  rằng hai  họ thường  căng thẳng khi nhắc đến chuyện liên quan đến Đường, nhưng bà  ngờ hai   đồng ý để Kiều Niên khắc bình đựng tro cốt của Đường.
Lục lão phu nhân suy nghĩ nghiêm túc. Ánh mắt bà dừng  ở Lục Nhiêu và hỏi.
- A Nhiêu, cháu nghĩ ?
Tống Vũ  Lục lão phu nhân , cô  Lục lão phu nhân  nhượng bộ. Cô liếc  Kiều Niên với vẻ mặt phức tạp. Lúc , Kiều Niên đang  Lục Nhiêu với vẻ mong đợi.
Cô lặng lẽ  đó. Nếu cô  nhầm,  Ba chắc hẳn sẽ đồng ý. Cô  một linh cảm. Đây là trực giác của phụ nữ.
Anh Ba  Kiều Niên với ánh mắt khác.
Tống Vũ bối rối. Cô  hiểu Kiều Niên   thế nào để ba  trai   cúi đầu  cô .
Mất hơn hai mươi năm trời mà cô vẫn  thể khiến ba  trai cưng chiều . Kiều Niên    điều đó.
Lục Nhiêu   mắt Kiều Niên,   Lục lão phu nhân, gật đầu.
- Bà ơi, cháu nghĩ em gái cũng hy vọng bình đựng tro cốt của  sẽ  hơn. Cô Kiều  bản lĩnh như , cứ để cô  thử xem!
Khi Lục Nhiêu  xong,   ngạc nhiên. Anh  hiểu tại    tin tưởng Kiều Niên mà   điều kiện gì.
Anh  Tống Vũ  đúng. Chạm  bình đựng tro cốt của em gái   chuyện nhỏ. Nếu cô vi phạm điều cấm kỵ thì sẽ  . Tuy nhiên, khi   mắt Kiều Niên,   khỏi  tin cô.
Trái tim đang nghẹn ngào của Kiều Niên bỗng chốc chùng xuống.
Nghe Lục Nhiêu , Tống Vũ  cúi đầu. Lòng trống rỗng như bèo tấm. Cô   nhà để trở về và đang trôi theo dòng đời.
Thấy ba đứa cháu  phản đối, Lục lão phu nhân cũng  phản bác.
Bà thở dài thườn thượt. Ánh mắt bà dừng   mặt Kiều Niên,  một cách đầy ẩn ý.
- Kiều Niên,   vất vả cho cô . Tiểu Đường nhà  từ nhỏ  thích ăn mặc  đẽ, chắc hẳn cũng  bình đựng tro cốt của  trông  hơn.
Khi Kiều Niên  thấy lời của Cố lão phu nhân, một vài hình ảnh thoáng qua trong đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-724-de-co-ay-thu.html.]
Cô mơ hồ thấy  đang chạy lăng xăng trong một đống quần áo. Sau đó, cô chọn một bộ  nhất và nhờ  hầu giúp  .
Người hầu mang d.a.o khắc đến. Lục lão phu nhân  ánh sáng lạnh lẽo phát  từ d.a.o khắc mà  khỏi thở dài.
- Kiều Niên, Đường từ nhỏ  sợ đau . Lát nữa, cẩn thận nhé. Đừng  đau nó! - Bà Lục lo lắng dặn dò.
Bàn tay cầm d.a.o khắc của Kiều Niên khựng  một lúc. Một cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng cô.
Hồi nhỏ, cô cũng sợ đau. Khi ở bên ông nội, ông thường bắt cô học đủ thứ, một trong  đó là nghề chạm khắc.
Lúc đó, cô thường xuyên vô tình cắt trúng tay. Đau đến mức cô bật , nhưng ông nội  cho phép. Ông thậm chí còn bắt cô tiếp tục chạm khắc. Ông còn  với cô rằng cô   kỹ năng để    c.h.ế.t đói.
Có lẽ vì đau quá nhiều , nên dần dần, cô  còn sợ đau nữa.
Lớn lên một  luôn vất vả, nhưng nếu  lớn lên bên cạnh gia đình, cô sẽ  yêu thương hết mực.
Nếu lúc đó   bắt ,  lẽ cô   che chở  như Lục Kỳ, lớn lên vô tư lự.
Kiều Niên mỉm  với Lục lão phu nhân.
- Đừng lo, cháu nhất định sẽ khắc chiếc bình thật  hảo. Hơn nữa, cháu sẽ   hại đến Lục đại tiểu thư.
Lục Châu và Lục Niên  nụ  của Kiều Niên, trong lòng  chút buồn bã.
Em gái của họ thật sự quá đáng yêu.
Cầm d.a.o khắc, Kiều Niên bước đến bên chiếc bình, cẩn thận cạo sạch axit sunfuric.
Mọi   Kiều Niên tỉ mỉ khắc chiếc bình. Không ai  gì.
Chẳng mấy chốc, hơn hai tiếng đồng hồ  trôi qua.
Kiều Niên khắc một bó hoa lục bình thật lớn lên chiếc bình.
Mọi  đều nhớ đến chiếc túi phúc hoa lục bình mà Kiều Niên  thêu. Giá như chiếc túi phúc đó   Tưởng Nguyệt  hỏng.