Mặt Cố Kỳ lập tức tối sầm . Tin nhắn mới nhất là một tiếng . Cậu lên xe với vẻ mặt lo lắng.
Vừa lên xe,  vội vàng  địa chỉ cho tài xế,  lo lắng  cảnh vật ngoài cửa sổ.
Cố Kỳ vô cùng hồi hộp. Đây là  đầu tiên  gặp bạn  mạng.
Tiểu Thi cũng là  bạn  đầu tiên của .
Chính vì sắp gặp bạn  nên  mới hồi hộp như .
Khoảng hai mươi phút , tài xế dừng xe bên đường,    Cố Kỳ.
- Nhóc con, đây là rừng ô mà cháu  đấy!
Cố Kỳ lấy điện thoại , quét mã thanh toán  điện thoại của tài xế. Sau khi trả tiền,  xuống xe.
Đường Rừng Ô Dù là đường nhựa bốn làn xe. Hai bên đường trồng cây ô dù. Một cơn gió thoảng qua, lá vàng rơi theo gió, mặt đất như  phủ một lớp vàng óng.
Cách đó  xa, nước hồ lấp lánh.
Cố Kỳ  quanh, ánh mắt dừng   chiếc ghế bên cạnh cây sung dâu ven hồ.
Có một đứa trẻ đang   ghế.
Lưng đứa trẻ hướng về phía ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Cô bé như  bao bọc bởi một luồng sáng chói lòa, khiến    thể  rõ dung mạo của cô bé.
Một thoáng bối rối thoáng qua trong mắt Cố Kỳ. Cậu bước về phía chiếc ghế. Khi sắp đến gần,  rụt rè gọi.
- Tiểu Thi.
Đứa trẻ  thấy tiếng , lập tức ngẩng đầu lên.
- Anh Tiểu Kỳ...
Đứa trẻ  gọi  ngơ ngác  đó.
Cố Kỳ bước tới, cuối cùng cũng  rõ dung mạo của cô bé.
Cậu bé  chôn chân  mặt đất, ngơ ngác  Tiểu Thi với vẻ mặt khó tin.
Cậu  bao giờ nghĩ rằng  đời     giống hệt  đến .
Khi   Tiểu Thi,  như đang soi gương. Điểm khác biệt duy nhất là quần áo của họ.
Trong giây lát, Cố Kỳ sững sờ đến mức   nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-757-gap-ban-tren-mang.html.]
Sao  thế ?
Tiểu Thi,  đang  đối diện với Cố Kỳ,  thể tin  rằng   giống hệt .
- Anh Tiểu Kỳ,  là  ruột của em ? - Tiểu Thi ngạc nhiên  Cố Kỳ, bối rối hỏi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ   trong gia đình mới giống .
Thật , Cố Kỳ cũng    và Tiểu Thi   là  nhà  . Ánh mắt  đảo quanh như thể  nghĩ  điều gì đó. Cậu nắm lấy tay Tiểu Thi,  lo lắng  phấn khích hỏi.
- Em ở với  ?
Tiểu Thi gật đầu nhanh chóng, hỏi với vẻ mong đợi.
- Anh Tiểu Kỳ,  ở với bố ?
Nghe Tiểu Thi  , mắt Cố Kỳ sáng lên.
Cậu vẫn luôn mong  tìm  , nhưng  ngờ hạnh phúc  đến bất ngờ như .
Cậu  Tiểu Thi với ánh mắt ghen tị. Được sống cùng  thì hạnh phúc  bao? Từ nhỏ    sống cùng  !
Tiểu Thi cũng  Cố Kỳ với ánh mắt ghen tị. Được sống cùng bố thật là một điều tuyệt vời. Như , cô bé mới  bố che chở chu đáo.
Tiểu Thi ngước  Cố Kỳ, mong đợi hỏi.
- Anh Tiểu Kỳ, bố là  như thế nào?
Trước đây, khi còn ở Hải Thành, cô bé thường tưởng tượng bố sẽ tìm thấy  và đưa cô cùng  về nhà.
Người bố trong tưởng tượng của cô bé cao lớn, vạm vỡ,  đặc biệt dịu dàng. Ông  thậm chí còn mỉm  ngọt ngào và mua kẹo cho cô. Cô sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trong nhà.
Cố Kỳ  Tiểu Thi hỏi,  suy nghĩ thật kỹ  .
- Bố là   . Bố chăm sóc   , sẽ bảo vệ !
Mắt Tiểu Thi sáng lên. Bố đúng như cô tưởng tượng. Cô  mừng vì    gặp  Cố Kỳ, bởi vì cô cũng  tìm thấy bố và  trai .
Cố Kỳ  nụ   khuôn mặt cô bé. Cậu suy nghĩ một lúc   .
-  bố thường  bận.
Nghe Cố Kỳ  , Tiểu Thi gật đầu .
- Anh Tiểu Kỳ, bố bận lắm mới kiếm  tiền nuôi !
- Mẹ dạo  thế nào ? - Cố Kỳ hỏi với vẻ mong đợi và kéo Tiểu Thi  xuống.