Mọi  bước  nhà. Tống Mạn đang định rót nước cho họ thì  thấy Tần Xuyên .
- Tống tiểu thư,  cần  vất vả như  . Trời cũng muộn . Cô dọn đồ sớm . Chúng  sẽ đưa cô đến An Thành, cô sẽ sớm  gặp Tiểu Thi thôi.
An Thành.
Nghe thấy hai chữ "An Thành", mắt Tống Mạn  khỏi đỏ lên.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng  thể trở về.
Cô  còn  sống ở Hải Thành nữa. Cô  thể trở về An Thành trong vinh quang.
Nghĩ đến việc sắp tìm thấy gia đình, nước mắt cô  ngừng rơi.
Tống Mạn đưa tay lau nước mắt,  Tần Xuyên với vẻ mong đợi.
- Anh Tần, Tiểu Thi  tìm thấy bố   ?
Tần Xuyên  mà  hề  đổi nét mặt.
- Tiểu Thi  tìm thấy gia đình !
Nghe Tần Xuyên  , Tống Mạn nghĩ   tìm thấy cha  thật . Cô  khỏi mỉm , nhẹ nhõm .
- Được ,  là  . Con bé sẽ   chịu khổ cùng  nữa!
Tần Xuyên gật đầu.
- Đi sớm !
Tần Xuyên nghi ngờ lời  của Tống Mạn.
Nếu Tống Mạn thực sự nghèo,  cô   thể mua  loại nước hoa đắt tiền như ?
Tuy nhiên, những chuyện    trong dự tính của .
Tống Mạn vội vàng gật đầu.
- Được ,  Tần, đợi  với.
Tống Mạn  về phòng, lấy vali  và xếp những thứ thường ngày  đó.
Thật , cô cũng chẳng  đóng gói gì cả.
Cô  khi tìm  cha , chắc chắn họ sẽ chuẩn  thêm cho cô, chẳng hạn như quần áo, giày dép và túi xách.
Dù  thì nhà họ Lục cũng giàu  lắm.
Những ngày tháng tươi  của cô  đến.
Tuy nhiên, Tống Mạn vẫn giả vờ đóng gói một  thứ. Sau khi chất đầy vali, cô bước  phòng khách và mỉm  với Tần Xuyên.
- Tần ,   thu dọn xong . Đi thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-792-tim-thay.html.]
Một thuộc hạ của Tần Xuyên nhanh trí cầm lấy chiếc hộp.
Tống Mạn  ở ghế  xe Rolls-Royce. Cô   ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cô cũng  thể rời khỏi khu ổ chuột ở Hải Thành, nơi mà ngay cả ruồi chuột cũng  nỡ ở  lâu.
Cô  bao giờ    nữa.
Dù  sống ở đây  lâu, cô cũng chẳng còn chút tình cảm nào với nơi .
Giờ cô chỉ  rời khỏi cái nơi kinh tởm .
Khuôn mặt xinh , thanh tú của Tống Mạn phản chiếu  cửa sổ xe. Môi cô cong lên thành một nụ  chế giễu.
...
Sáng hôm .
Khi Kiều Niên tỉnh dậy, cô vô tình đặt tay lên giường. Khi mở mắt , cô nhận  Cố Châu  thức dậy.
Chăn ga trải giường bên cạnh  lạnh ngắt. Hình như Cố Châu dậy sớm.
Kiều Niên nhớ  những gì Cố Châu   với cô tối qua.
Kỳ lạ , cô thực sự  nhớ nổi   gặp Cố Châu khi nào.
Hình như cô chỉ  thể tìm thấy kết quả từ nhật ký của cô.
Kiều Niên lấy điện thoại . Đã tám giờ sáng. Mười hai giờ đêm qua cô  nhận  tin nhắn của Tần Xuyên.
[  đón cô  . Trưa mai cô  sẽ đến.]
Khi Kiều Niên  thấy tin nhắn , vẻ mặt cô càng lúc càng nghiêm túc. Cô  một cảm giác kỳ lạ.
Cô nhớ  những vết chai  tay Tiểu Thi. Cô   gặp  cô bé.
Cô  lên kế hoạch thật cẩn thận.
Kiều Niên mím môi, cử động ngón tay. Sau đó, cô nhắn tin cho Tần Xuyên: [Mẹ Tiểu Thi thế nào?]
Tần Xuyên trả lời  nhanh.
[Không tệ. Trông cô  như một tiểu thư  nuông chiều!]
Khi Kiều Niên  thấy những lời , nét mặt cô càng thêm cau .
Tiểu Thi  vất vả như . Sao trông cô   giống một tiểu thư  nuông chiều thế?
Kiều Niên bắt đầu cảnh giác với  của Tiểu Thi. Xem  mấy ngày tới sẽ   nhiều chuyện rắc rối đây.
Kiều Niên nhớ  những gì   nhờ Tần Xuyên điều tra  đó và nhắn : [ nhờ  điều tra vụ mất tích của con gái lớn nhà họ Lục. Cuộc điều tra của  tiến triển thế nào ?]
Ban đầu, Kiều Niên   cho Tần Xuyên   phận thật của . Tuy nhiên, cô nghĩ rằng dù   cho Tần Xuyên ,  vẫn  thể tìm   phận thật của . Vì , cô   cho    phận thật của .