Cố Châu  nếu nghĩ theo hướng ,  sẽ  cô gái năm năm  thất vọng.
 giờ họ đều  trưởng thành . Ai cũng  cuộc sống riêng. Anh  thể đền bù vật chất cho cô gái đó, nhưng tuyệt đối  thể cho cô  địa vị Cố phu nhân.
Sau khi Kiều Niên  xong, cô chợt nhớ  điều gì đó.
- Anh  nghĩ cô   cụt tay  chuyện đó ?
Cố Châu trầm ngâm một lát   tiếp.
- Vậy  thêm xét nghiệm huyết thống cho cô  nữa nhé?
Dù sự thật   ,  cũng  cho hai đứa trẻ   ruột của chúng là ai.
- Được! - Kiều Niên đồng ý ngay.
Kiều Niên  dứt lời, cô  thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Châu  . Chỉ một cái liếc mắt, cô suýt nữa thì rơi  lưới tình.
Kiều Niên  mặt , khó chịu hỏi.
- Sao ? Sao   em như ?
Cố Châu  về phía  Kiều Niên. Hai  gần đến nỗi mặt gần như chạm  .
Kiều Niên ngửi thấy mùi long diên hương   Cố Châu. Hương thơm  tựa như  một sức quyến rũ mê .
Cô lặng lẽ lùi .
 trong xe chỉ  một  trống, cô   chỗ nào để trốn.
Cố Châu tiến  gần Kiều Niên,  cô chăm chú. Giọng  khàn khàn trầm thấp của  khiến    cảm giác như sắp mang thai.
- Niên Nhi.
Tim Kiều Niên  khỏi đập loạn xạ. Lông mi run rẩy. Lại là cách xưng hô .
Mỗi  Cố Châu gọi cô như , cô đều cảm thấy   mặt chính là Cố Xuyên.
Nếu  khác gọi cô như ,  lẽ cô sẽ thấy sến súa, cho rằng  đàn ông  thật cường điệu.
 mà, Cố Châu  những  khiến cô cảm thấy ghê tởm khi  gọi cô như , mà giọng  còn trầm thấp, gợi cảm, mang theo chút quyến rũ. Khiến    khỏi si mê.
May mắn , lúc  Cố Châu   dịu dàng, tao nhã. Anh  khiến cô cảm thấy Cố Xuyên đang ở  mặt, cũng  khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Cố Châu bình tĩnh  Kiều Niên. Ở  cách gần như ,   thể thấy rõ từng sợi lông tơ  mặt Kiều Niên. Dưới ánh nắng, cô như  bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-842-em-con-nho-khong.html.]
Lúc , Kiều Niên khẽ nhíu mày. Lông mi run rẩy, dường như  căng thẳng và sợ hãi.
- Em sợ  ?
- Không. - Kiều Niên lắc đầu,  thành thật .
-  em  nhớ gì về những gì    với em  đây.
Nghe thấy lời Kiều Niên, Cố Châu nhíu mày.
Cũng  lý. Có những chuyện   thể nào quên, nhưng   quan trọng với  khác.
Có lẽ trong lòng Kiều Niên, chuyện đó chẳng quan trọng gì, nên cô sẽ  nhớ.
Kiều Niên khẽ nhíu mày. Ánh mắt cô dừng   mặt Cố Châu, cẩn thận .
- Chuyện cũ  lẽ em sẽ  nhớ hết. Sao    thẳng , hoặc nhắc nhở em một chút? Biết  em sẽ nhớ .
Cố Châu  xuống, bình tĩnh  Kiều Niên. Vẻ mặt Kiều Niên  chút thành khẩn, như thể cô   dối.
Cũng  thể là Kiều Niên còn quá nhỏ để nhớ chuyện đó.
- Linh Sơn, sườn Bắc. Lúc đó, em hẳn chỉ mới sáu tuổi!
Sáu tuổi.
Kiều Niên lập tức hiểu  vấn đề.
Lúc đó, quả thực  xảy  chuyện lớn.
Cô lên núi hái thuốc cùng ông nội. Ông nội   nơi khác hái thuốc và bảo cô đợi ông.
Lúc đó, cô  thấy một loại thảo dược mà ông nội cần nên  trèo lên vách đá hái giúp ông.  cô  ngờ   trượt chân suýt ngã.
May mà lúc đó Kiều Vũ  xuất hiện cứu cô. Nếu ,  lẽ cô  c.h.ế.t từ lâu .
Chuyện  chỉ  cô và ông nội . Làm  Cố Châu  ?
Tim Kiều Niên đập càng lúc càng nhanh. Cô  Cố Châu với vẻ mặt khó tin.
Cố Châu khẽ nhíu mày. Đôi mắt phượng tuyệt  của   nheo , hỏi.
- Sao em    như ? Giờ em  nhớ  ?
Kiều Niên mím chặt môi,  khuôn mặt  như thần của Cố Châu. Lúc , vẻ mặt Cố Châu nghiêm túc hẳn, như thể họ đang  về một chuyện gì đó  quan trọng.