Thấy Cố Châu  tỉnh, Kiều Niên vội vàng  , ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng và bất an.
Cố Châu  tỉnh   thấy  nhiều  lạ  cạnh . Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt ,  vô thức  bỏ chạy.
Kiều Niên nhận  vẻ mặt của Cố Châu, cô nheo mắt .
Sao Cố Châu   thể trông sợ hãi như ?
Chuyện gì đang xảy  ?
Cố Châu  quanh, ánh mắt  sáng lên khi cuối cùng ánh mắt cũng chạm đến khuôn mặt của Kiều Niên.
Anh vội vàng  dậy, ôm eo Kiều Niên, vùi đầu  n.g.ự.c cô, vẻ mặt sợ hãi cầu xin sự an ủi.
Kiều Niên sững sờ.
Cố Châu sẽ   như .
Mọi  trong phòng bệnh đều sững sờ. Thấy Cố Châu như , các y tá  Kiều Niên và Cố Châu với ánh mắt như , ăn đồ ăn cho chó ngay tại chỗ.
Trời ơi, hóa  là một chú cún con!
Cô  tìm   một chú cún con ngoan ngoãn và đáng yêu như ?
Bác sĩ  Cố Châu  bước lên một bước.
- Bệnh nhân, giờ  thấy thế nào ? Có cần  khám ?
Thấy bác sĩ đến, Cố Châu nhíu mày. Anh ôm chặt lấy Kiều Niên.
Kiều Niên nhận  Cố Châu  gì đó  . Cô hỏi.
- Sao ...
Anh ngước  Kiều Niên, gương mặt cô phản chiếu trong mắt . Anh  với vẻ thương hại.
- Niên Niên, Châu Châu đau quá...
Các y tá đang ăn thức ăn cho chó ở đó đều sững sờ. Ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Khi Trần Thanh bước ,  thấy các y tá  chằm chằm  Nhị thiếu gia như sói với hổ.
Trần Thanh  liếc  Cố Châu, khẽ nhíu mày. Anh  linh cảm  lành.
Theo hiệu lệnh của Kiều Niên,  đuổi các bác sĩ và y tá  ngoài.
- Được ,   . Mọi , giải tán ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-885-cun-con.html.]
Các y tá  Cố Châu với vẻ mặt miễn cưỡng  bước  ngoài.
- Ôi,     trai quá.  cũng   một chú cún ngoan ngoãn như !
- Giọng  của   thật . Tai   thể mang thai đấy!
-  ghen tị với những  khác vì  một chú chó con  trai!
Giọng y tá nhỏ dần.
Bác sĩ  trong phòng bệnh một lúc lâu,   rời . Ông vẫn   chuyện với Cố Châu, nhưng khi Cố Châu  thấy ông,  ôm chặt lấy Kiều Niên, vùi đầu  lòng cô, vẻ mặt     chuyện   sợ hãi.
Cuối cùng, bác sĩ  Trần Thanh đuổi  ngoài.
Sau khi Trần Thanh đuổi hết    ngoài,  đóng cửa phòng bệnh .
Thấy những  khác   hết, Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ,   ngoài ở đây, cô  dám tùy tiện  năng, sợ  khác phát hiện  sự bất thường của Cố Châu.
Cô  ngờ nhân cách thứ hai của Cố Châu  xuất hiện.
Cách đây  lâu, nhân cách thứ ba của Cố Châu, Cố Xuyên,  hợp nhất với Cố Châu. Hơn nữa, tình trạng của Cố Châu   định. Cô  quên mất nhân cách thứ hai của Cố Châu, Châu Châu.
Trước đây, cô phát hiện  nhân cách thứ hai của Cố Châu chỉ xuất hiện khi  đau đớn tột cùng.
Chuyện   chắc hẳn  khiến Cố Châu kích động. Chắc hẳn Cố Châu  nhớ  chuyện hồi nhỏ, nên Châu Châu mới xuất hiện.
Kiều Niên đột nhiên nhận  điều gì đó. Hôm nay chịu đả kích lớn như , liệu Tiểu Thi    phân  thành những nhân cách khác ?
Cô tự hỏi liệu chứng tâm thần phân liệt của Cố Châu  di truyền .
Nếu như  thì   cô sẽ  dành nhiều thời gian bên Tiểu Thi để cô bé quên   chuyện buồn phiền.
Trong lòng Kiều Niên hiểu rõ, sở dĩ Cố Châu hình thành tính cách , chắc chắn là do hồi nhỏ   chịu nhiều đau khổ.
Nghĩ đến đây, lòng Kiều Niên mềm . Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Châu, dịu dàng .
- Châu Châu... đừng sợ. Sẽ  ai  hại  . Em sẽ luôn bảo vệ !
Kiều Niên buông Cố Châu , cúi xuống  thẳng  mắt .
Ánh mắt   còn lạnh lùng kiêu ngạo như  nữa. Lông mi khẽ rung lên như cánh bướm. Ánh mắt tràn ngập sợ hãi và bất an, thể hiện rõ tâm trạng thật sự của .
Lúc ,  vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy  như , Kiều Niên hoảng hốt. Cô  từng thấy Châu Châu như . Trước đây, Châu Châu  bao giờ tỏ  sợ hãi.