Tiểu Thi mím môi, nhẹ nhàng .
- Cô Niên Niên  hiền lành,  còn giỏi chăm sóc  khác. Thậm chí...
Đến đây, Tiểu Thi dừng . Cô Niên Niên dường như là   năng và   thứ. Cô  tìm   điểm nào   ở cô Niên Niên.
- Cô Niên Niên giỏi lắm! - Tiểu Thi gật đầu.
- Vậy em  thích cô Niên Niên ?
- Vâng. - Tiểu Thi mím môi .
- Vậy em  bằng lòng... - Nói  nửa câu, Cố Kỳ chợt nhớ  lời Kiều Niên dặn dò  đó. Cậu lo lắng nếu bây giờ bảo Tiểu Thi nhận Kiều Niên  , cô bé sẽ buồn. Thế nên,  chuyển chủ đề.
- Em ơi, dù thế nào  nữa, em vẫn là em của . Sau  khi em cần ,  sẽ  với .
Lúc , cô bé  sững sờ.
Tìm     dễ dàng như  ?
Dù trong lòng đầy hoang mang, cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Anh. - Tiểu Thi mỉm  nhẹ.
Cố Kỳ thấy Tiểu Thi ,  thở phào nhẹ nhõm  mỉm .
Lúc , cửa từ bên ngoài mở .
Kiều Niên    đôi giày cao gót, nụ  rạng rỡ. Ánh mắt dịu dàng dừng   khuôn mặt Tiểu Thi.
- Tiểu Thi, cô  trao đổi với bác sĩ. Bác sĩ  tình trạng của cháu   hơn nhiều . Cháu  cần   viện nữa. Cô sẽ đưa cháu về nhà nghỉ ngơi!
Tiểu Thi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé  vui vì  về nhà nghỉ ngơi.
Hơn nữa, cô bé   ở  đây. Mỗi    giường, cô bé   khỏi nhớ đến cảnh Tống Mạn nhảy lầu.
Cảnh tượng đó thật sự quá đáng sợ. Cô sợ đến mức tim  nhảy  khỏi cổ họng.
- Tiểu Thi, đừng nhúc nhích. Anh sẽ thu dọn đồ đạc cho em. - Cố Kỳ cảm thấy tiểu công chúa  nên  gì cả. Hơn nữa, em gái   chịu khổ nhiều . Cậu nên chăm sóc em  thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-892-xuat-vien.html.]
Cố Kỳ đang giúp Tiểu Thi bỏ cốc  túi. Ánh mắt sắc bén của   thấy Tiểu Thi sắp xuống giường. Cậu vội vàng đặt túi sang một bên, cúi xuống đặt giày của Tiểu Thi song song với mặt đất  đỡ cô  khỏi giường.
Tiểu Thi liếc  Cố Kỳ, vô cùng cảm động. Cô xỏ giày  và định bước  ngoài thì một đôi giày cao gót  đến.
Cô  định ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Niên  bế  lên.
Tiểu Thi vòng tay ôm lấy cổ Kiều Niên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Được  trai chăm sóc,  cô Niên Niên ôm ấp... Đây   là cảm giác  một gia đình ? Đây   là cảm giác  cưng chiều ?
Tiểu Thi cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng. Cô vùi đầu  vai Kiều Niên.
Thấy Tiểu Thi ngoan ngoãn và đáng yêu đến , môi Kiều Niên  cong lên. Cô đưa tay còn  xách cặp sách của Tiểu Thi lên một bên vai,  đưa tay kéo Cố Kỳ .
Cố Kỳ  quanh nhưng  thấy Cố Châu. Cậu bé ngập ngừng hỏi.
- Mẹ ơi, bố  ?
- Ở nhà đột nhiên xảy  chuyện. Bố về . Mẹ sẽ đưa con về.
Cố Kỳ gật đầu và  theo Kiều Niên  ngoài.
Đến bãi đỗ xe, Kiều Niên đặt Tiểu Thi  ghế  và giúp cô thắt dây an .
Cố Kỳ  ở ghế  bên , thắt dây an .
Kiều Niên mỉm , đặt túi xách lên ghế phụ phía . Sau đó, cô mới lên xe lái về nhà.
Tiểu Thi  ở ghế ,  đầu   ngoài cửa sổ. Nhìn bóng dáng bệnh viện ngày càng xa dần, cô dường như thấy Tống Mạn đang  đó, mỉm  vẫy tay với .
Mắt Tiểu Thi càng lúc càng đỏ. Cô khẽ lau nước mắt, khẽ hít mũi.
Khoảng bốn mươi phút , Kiều Niên lái xe đến cổng biệt thự nhà họ Cố.
Kiều Niên khoác ba lô lên vai, bước  khỏi ghế lái.
Cố Kỳ  tháo dây an , thậm chí còn chủ động tháo giúp Tiểu Thi.
Tiểu Thi  Cố Kỳ với ánh mắt  ơn. Cô thở dài đầy cảm kích. Có  trai thật .
Sau khi hai đứa trẻ xuống xe, Kiều Niên khóa cửa xe . Cô bế mỗi tay một đứa trẻ, đưa chúng  biệt thự.