Cố Châu nhận thấy tiếng bước chân hỗn loạn của Kiều Niên, đôi mắt sâu thẳm của  nheo .
Sau khi Kiều Niên bước  khỏi biệt thự nhà họ Cố, cô  đến xe của .
Người hầu trong biệt thự nhà họ Cố đang thu dọn đồ đạc trong sân. Sân trong vô cùng náo nhiệt. Cô  một  trong xe, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.
Sao  thế ?
Tại   thành  thế ?
Tuy  hỏi cặn kẽ về tình hình của Cố Châu, nhưng cô  cảm giác  đàn ông đêm đó thực sự là Cố Châu.
Cô vẫn còn nhớ mùi hương thoang thoảng  cơ thể và giọng  của  đàn ông.
Tuy mùi hương của  đàn ông   chút giống với Cố Châu, nhưng giọng  của họ  khác.
Tay Kiều Niên lạnh ngắt. Cô đặt tay lên vô lăng, vùi đầu  đó, cơ thể run lên bần bật.
Những chuyện đêm đó cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
- Không...
- Làm ơn...
- Thả  ...
...
Tiếng cầu xin tha thứ của cô đêm đó văng vẳng bên tai Kiều Niên, nhưng lời cầu xin của cô   vô ích.
Kiều Niên đột nhiên mở mắt, cố nén những suy nghĩ trong đầu. Dường như cô nghĩ  điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại , gọi cho Lục Châu bằng giọng run run.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Cuộc gọi của Lục Châu nhanh chóng  kết nối.
- Đường. - Giọng Lục Châu vẫn dịu dàng như .
Nỗi bất an trong lòng Kiều Niên cũng dần nguôi ngoai. Cô hít một  thật sâu, cẩn thận hỏi.
- Anh, giờ   rảnh ?
Lục Châu  thấy giọng  trầm thấp của Kiều Niên, khẽ nhíu mày.
- Có chuyện gì ?
Khi Kiều Niên  thấy lời  lo lắng của Lục Châu, mắt cô đỏ hoe. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, .
- Em... em chỉ  gặp  thôi.
Có một gia đình thật .
Kiều Niên cảm thấy vết thương lòng thời thơ ấu của  sẽ cần  nhiều thời gian để lành .
Xem    cô  chăm sóc Tiểu Thi  hơn. Như , lớn lên cô bé sẽ   tổn thương nữa.
Lục Châu tự nhiên nhận  giọng mũi của Kiều Niên. Anh nhíu mày. Vì Đường   gặp, nên muộn thế  cũng chẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-899-so-hai.html.]
Lục Châu liếc  đồng hồ. Đã mười giờ tối .
Đường gọi   ngoài lúc nửa đêm như , chắc hẳn cô đang  buồn.
Lục Châu do dự một chút  hỏi.
- Đường, em    đón em ?
Kiều Niên hít một  thật sâu, cố gắng tỏ   vẫn .
- Anh ơi, gửi địa chỉ cho em nhé.
- Được . - Lục Châu đáp. Sau khi cúp máy,  gửi địa chỉ cho Kiều Niên.
Anh  dậy,  đến giá treo quần áo cạnh phòng  việc, mặc áo vest .
Lục Nhiêu  bên cạnh cũng  thấy cuộc trò chuyện giữa Lục Châu và Kiều Niên. Anh lập tức  dậy, vui vẻ .
- Anh, em  cùng . Lâu lắm  em  gặp em gái!
Bàn tay đang mặc quần áo của Lục Châu khựng  một chút. Anh  Lục Nhiêu với vẻ thờ ơ   chắc nịch.
- Không !
- Tại ? Em    là  cho em . Em    gặp em  ? - Lục Nhiêu bực bội lẩm bẩm.
- Anh nghĩ  độc chiếm em  là  ?
-  . - Lục Châu     đến cửa phòng  việc.
Đang định rời ,  dường như nghĩ  điều gì đó nên dừng . Anh    Lục Nhiêu.
- À mà , hôm nay   ký mấy tài liệu  bàn  việc. Em xem giúp  nhé.
Suy nghĩ của Lục Châu  đơn giản. Nếu Lục Nhiêu  thêm giờ ở đây, Lục Nhiêu sẽ  còn cơ hội lén lút theo   gặp Đường nữa.
Lục Nhiêu  Lục Châu với vẻ khó tin. Anh trai  thật sự vô liêm sỉ. Anh nghiến răng nghiến lợi .
- Đây đều là việc của .
Lục Châu  lịch thiệp.
- Chúng  là  em. Việc của  là việc của em!
Mắt Lục Nhiêu tối sầm . Anh mím môi.
Khi gặp  em gái, họ  còn là  em nữa.
Khi  yêu cầu  việc,  sẽ  bừa.
Hì...
Cà phê Far Mountain.
Quán cà phê Lục Châu tìm   gần biệt thự của Cố Châu. Sau khi Kiều Niên đến quán cà phê, cô  bên cửa sổ kiểu Pháp   cảnh vật bên ngoài. Ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Thế giới thật rộng lớn. Trước đây, Kiều Niên từng nghĩ rằng kiếp    lẽ sẽ  tìm  cha  ruột.
 giờ đây, cô cảm thấy thế giới  thật nhỏ bé.