- Chị Kiều Niên, em chỉ  thông minh thôi. - Lục Kỳ cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Kiều Niên   Lục Kỳ gọi ai đó là "Anh trai". Cô   Lục Kỳ đang ám chỉ  trai nào. Mọi  chỉ  Lục gia  Lục Châu thiếu gia. Về phần các thiếu gia khác của Lục gia,   chỉ   đến chứ  từng gặp mặt.
Cộng thêm vẻ mặt sợ hãi của Lục Kỳ, Kiều Niên cảm thấy Lục Kỳ đang sợ hãi.
Lục Kỳ  từng gặp  chuyện như   đây, nên cô   sợ hãi. Nếu bây giờ nỗi sợ hãi của Lục Kỳ  tan biến, chắc chắn   cô  sẽ thường xuyên gặp ác mộng và mắc bệnh tâm thần.
Nghĩ , Kiều Niên dừng xe bên đường, nhẹ nhàng nắm tay Lục Kỳ.
- Đừng sợ. Kẻ    đuổi  . Em an  !
Em an  !
Những lời   tan  phần nào nỗi bất an trong lòng Lục Kỳ. Cô ngước  Kiều Niên.
Cách  đơn giản và thô lỗ của Kiều Niên khiến Hà Thành ngã sấp mặt, bỏ chạy tán loạn.
Mắt Lục Kỳ đỏ bừng  ngừng, nước mắt trào .
Cô  mười tám tuổi . Sau khi suýt  bắt cóc, cô vô cùng sợ hãi và run rẩy!
May mắn , chị Kiều Niên  xuất hiện và cứu cô khỏi bọn  !
 còn chị gái cô,    bắt cóc lúc ba tuổi thì ?
Nước mắt Lục Kỳ rơi  ngừng.
Cô còn nhỏ. Sau khi sinh , cô luôn  gia đình kể rằng   một  chị gái  kẻ  bắt cóc và g.i.ế.c chết.
Khi đó chị gái cô mới ba tuổi. Chị   trải qua một chuyện kinh hoàng như .
Trước khi  bắt cóc, cô cảm thấy chị gái  thật đáng thương. Cô nhớ chị gái, nhưng cô  từng ở trong  cảnh của chị . Cô  bao giờ nghĩ đến việc chị gái    kinh hãi và tuyệt vọng đến thế nào khi .
Giá như lúc đó  một  hùng như chị Kiều Niên xuất hiện. Chỉ cần cô   thể cứu chị khỏi tay bọn  thì  .
   nếu như.
Lục Kỳ cúi đầu. Nước mắt cô rơi  ngừng, từng giọt từng giọt xuống mu bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-981-khoc.html.]
Nghĩ đến cảnh chị gái  nhốt trong một căn phòng tối đen và  c.h.ặ.t x.á.c sống, lòng cô đau nhói.
Thấy Lục Kỳ , Kiều Niên cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô . Cô nhẹ nhàng an ủi.
- Đừng sợ. Chuyện  qua . Không ai  thể  hại em . Giờ em  an  .
- Chị Kiều Niên. Em nhớ chị... - Lục Kỳ  Kiều Niên với đôi mắt ngấn lệ, nước mắt lưng tròng .
Kiều Niên lập tức nghĩ rằng Lục Kỳ đang nghĩ đến Tống Vũ.
Kiều Niên cảm thấy  chút cô đơn, nhưng cô nhanh chóng hiểu .
Tống Vũ  ở bên cô  mười tám năm, nên Lục Kỳ nhớ Tống Vũ mỗi khi  chuyện là chuyện bình thường.
Kiều Niên  chịu nổi Lục Kỳ quá buồn, vội vàng đề nghị.
- Sao em  gọi điện cho cô Tống?
Lục Kỳ lắc đầu, mái tóc đuôi ngựa cao đung đưa qua  theo từng động tác. Cô sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ hoe .
- Chị đang  đến chị Tống Vũ ?
Kiều Niên  sững sờ. Cô nghĩ Lục Kỳ đang  đến  em họ nhà họ Lục. Cô   nhiều về  em họ nhà họ Lục, cũng   gì về họ.
- Vậy thì gọi cho cô  nhé?
- Chị Kiều Niên. - Lục Kỳ sụt sịt, nước mắt đọng  mi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
- Em đang  về chị gái  bắt cóc của em, con gái lớn nhà họ Lục, Lục Niên...
Tim Kiều Niên đập thình thịch,   đập loạn xạ. Cô  ngờ Lục Kỳ  nghĩ đến .
Nói xong Lục Kỳ  . Mũi cô  đỏ và sưng lên.
- Chị Kiều Niên,   chị cứu em, nên em mới  thể  đây an .  còn chị gái em thì ? Chị  mới ba tuổi khi  bắt cóc. Chị    gì cả. Lúc đó chị   bất lực và sợ hãi ? Trước khi chết, chị   tuyệt vọng ?
Khi Kiều Niên  Lục Kỳ , lòng cô đau nhói. Lục Kỳ  kéo cô  chuyện , đó là lý do tại  cô buồn như .
- Tại  những kẻ  đó   ? Chị gái em mới ba tuổi. Chị  còn nhỏ. Tại  những kẻ  đó  đối xử với chị  như ? Tại  xung quanh     nào đến cứu chị ? Em...