Lục Giang nghĩ    Tiểu Thi sợ. Anh nhẹ nhàng .
- Tiểu Thi, ngoan nhé. Cậu sẽ mua cho cháu một chiếc váy. Đến lúc đó, cháu sẽ càng giống tiểu công chúa hơn.
Tiểu Thi lắc đầu.
- Cậu hung dữ với bố quá! - Tiểu Thi  Lục Giang với vẻ đáng thương. Cô   ai hung dữ với bố  cả.
Cố Châu   ghế sofa,  Tiểu Thi , trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trước đây,  từng   khác  con gái là con cưng của cha. Con gái là  chu đáo nhất. Giờ    cảm nhận  điều đó.
Kiều Niên ngạc nhiên  Tiểu Thi. Khi Tiểu Thi ở bên Tống Mạn, cô bé luôn giữ kín  chuyện.
 giờ đây, khi Tiểu Thi   can đảm lên tiếng  cho Cố Châu, dường như cô bé đang dần mở lòng .
Kiều Niên cảm thấy     động viên Tiểu Thi nhiều hơn nữa. Như , Tiểu Thi mới  thể trở thành một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác. Cô  vui mừng.
Lục Giang  Tiểu Thi  ,  sững sờ.
- Tiểu Thi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Cậu    thể hung dữ với bố cháu  chứ?
Tiểu Thi bĩu môi, nghiêm túc  Lục Giang.
-  lúc nãy lúc ở cầu thang, cháu thấy  mắng bố cháu!
Nói đến đây, Tiểu Thi  nhịn  ôm chặt Lục Kỳ, như sợ Lục Giang  tổn thương.
Lục Kỳ cảm nhận  sự sợ hãi của Tiểu Thi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, như  an ủi.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Lục Giang giờ  hiểu. Tiểu Thi  thấy thái độ của  đối với Cố Châu lúc nãy, nên cô bé  sợ.
Anh suy nghĩ một lúc  nghiêm túc .
- Tiểu Thi,  hiểu cháu  bảo vệ bố vì cháu lo cho bố, nhưng  cũng  bảo vệ em gái ! Chúng  cũng . Chúng  đều đang bảo vệ   quan tâm nhất.
Tiểu Thi chớp mắt bối rối, hỏi.
-  bố đối xử với   . Bố luôn nhớ ,  bố   đối xử  với  chứ?
Tiểu Thi  xong, Lục Giang và Cố Châu đều sững sờ. Họ  ngờ Tiểu Thi   như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-997-hung-du-voi-bo.html.]
- Dì ơi, thả cháu xuống! - Tiểu Thi ngoan ngoãn  Lục Kỳ.
Lục Kỳ mỉm  đặt Tiểu Thi xuống.
Tiểu Thi  xuống bên cạnh Kiều Niên, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay cô. Cô bé hãnh diện .
- Đêm đó,   việc nên  ngoài. Bố  lo lắng cho , còn nhờ vệ sĩ bảo vệ  nữa!
Kiều Niên  sững sờ. Cô  Tiểu Thi,    Cố Châu. Cô thật sự  ngờ Cố Châu  chu đáo đến , còn phái  đến bảo vệ .
Tiểu Thi  thấy ánh mắt khó hiểu của Kiều Niên, cô bé nghiêm túc gật đầu.
- Mẹ ơi, bố  quan tâm . Bố còn bắt chúng con  ngoan ngoãn nữa. Như  thì  mới về sớm !
Tim Kiều Niên hẫng một nhịp. Cô nhớ  chuyện hôm đó. Khi  Cố Kỳ và Tiểu Thi là con của cô và Cố Châu, cô cảm thấy  đau lòng.
Cô  quan tâm đến Cố Châu, nhưng cô  ngờ Cố Châu  là   cô tổn thương nhất.
Mặc dù đêm đó Cố Châu  cố ý, nhưng  quả thực   cô tổn thương.
Cô  thể kiềm chế cảm xúc của , nên cô   về nhà chút nào. Cứ như thể chỉ cần  về nhà, cô sẽ   đối mặt với sự thật .
Nghĩ , Kiều Niên ngẩng đầu  Cố Châu. Trùng hợp , Cố Châu cũng  sang.
Khi ánh mắt họ chạm , Kiều Niên  thể thấy ánh mắt  tràn ngập tình yêu thương dành cho cô.
Đôi mắt  sâu thẳm, gương mặt cô phản chiếu trong đôi đồng tử trong veo.
Giống như cả thế giới  đều  còn quan trọng nữa. Chỉ còn  hai  họ.
Tối qua, hai  thậm chí còn  những cử chỉ  mật. Cô dường như  thể  thấy tiếng thở dồn dập của .
Kiều Niên khó chịu  mặt . Cô thật sự  ngờ Cố Châu  chu đáo đến .
Cố Châu thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi  khuôn mặt Tiểu Thi.
Tiểu Thi chỉ là một đứa trẻ, cô bé thực sự  thể cảm nhận   đang lo lắng cho Kiều Niên.
Thật , Tiểu Thi   rằng đêm đó   chỉ lo lắng cho Kiều Niên, mà còn sợ Kiều Niên sẽ rời xa  mãi mãi.
Tiểu Thi nhớ  lúc nãy Lục Giang lạnh lùng với bố  như thế nào. Một tia hoảng hốt thoáng qua trong mắt cô. Cô  Kiều Niên với vẻ bất an và hỏi.
- Mẹ ơi,   còn thích bố nữa ?