Kiều Niên mỉm  xoa đầu Tiểu Thi. Cô  Tiểu Thi trìu mến, dịu dàng .
- Không !
- Vậy là   thích bố ? - Mắt Tiểu Thi lấp lánh như   trời.
Kiều Niên thật sự  ngờ    con gái lừa.
- Tiểu Thi, con  bài tập về nhà ?
Cô   nhắc  chuyện giữa  và Cố Châu với Tiểu Thi nữa, bởi vì cô  thể  nhớ  chuyện tối qua. Vành tai cô đỏ bừng.
Cô thật sự  ngờ Cố Châu,  thường ngày trông ốm yếu như ,   thể chịu đựng  lâu như .
Lúc đó chân cô  mềm nhũn.
Tuy nhiên, Cố Châu vẫn tỏ   nhiều hơn nữa.
Kiều Niên  khỏi hoài nghi Cố Châu  hề sợ phụ nữ. Giá như Cố Châu thật sự sợ. Tối qua cô    suy sụp đến thế.
- Mẹ ơi, con  còn là trẻ con nữa. Con hiểu hết ! - Tiểu Thi chớp chớp đôi mắt to, thương cảm hỏi.
- Vừa     đưa  . Vậy   con và  trai sẽ  còn là con của  nữa ?
- Không ,    nỡ bỏ con chứ? Cậu con đùa thôi!
Nói xong, Kiều Niên ngẩng đầu  Lục Giang,  hiệu cho  giải thích.
Lục Giang ho khan. Thật , khi    đây  hiểu lầm Cố Châu, thái độ của  đối với Cố Châu  dịu   nhiều.
Tuy nhiên, Lục Giang  kịp  gì thì Tiểu Thi  .
- Mẹ ơi, bố   với con và  trai là  tổ chức một hôn lễ long trọng cho hai . Đến lúc đó, con và  trai sẽ  phù dâu nhỏ cho hai . Sau đó, gia đình chúng  sẽ sống hạnh phúc bên !
Khi Kiều Niên  thấy lời Tiểu Thi, cô liếc  cô bé, lòng bỗng mềm .
Từ khi cô cởi bỏ nút thắt trong lòng, cô  bao giờ nghĩ đến việc rời xa Cố Châu, cũng  bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi hai đứa con của .
Tại  Cố Châu vẫn để một đứa trẻ   vận động hành lang?
Cô  vất vả lắm mới sinh  hai đứa con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-998-hon-nhan-ep-buoc.html.]
Nhắc đến con cái, Kiều Niên khẽ nhíu mày. Lúc đó, Kiều Hân   rằng cô  sinh ba đứa con, nhưng  đứa nào sống sót.
Cô   một đứa con khác lang thang bên ngoài ?
Nếp nhăn  mặt Kiều Niên càng sâu hơn. Ký ức mách bảo cô rằng cô thực sự  mang thai ba đứa con.
Cô  điều tra đứa trẻ đó thật kỹ lưỡng.
Nếu đứa trẻ đó vẫn còn sống, cô chắc chắn sẽ tìm thấy nó.
Tiểu Thi thấy Kiều Niên nhíu mày. Nghĩ rằng Kiều Niên   gả cho bố , cô bé tội nghiệp .
- Mẹ ơi,  thật sự   chúng con nữa ?
Thấy Kiều Niên nhíu mày, Lục Giang vô thức trừng mắt  Cố Châu.
Cố Châu đúng là quá mù quáng. Lúc , chẳng  Cố Châu nên cầu hôn em gái  ?
Lục Giang thật sự cảm thấy Cố Châu thật vô tâm. Anh   bỏ lỡ một cơ hội  như .
- Không,   thể như  ? - Kiều Niên mỉm .
- Mẹ,    kết hôn ? - Tiểu Thi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.
- Không, chúng  sẽ  chuyện kết hôn ! - Kiều Niên chỉ  điều tra rõ  chuyện. Nếu đứa con út của cô còn sống, cô hy vọng ba đứa con sẽ là phù dâu và phù rể trong ngày cưới.
Cố Châu  Kiều Niên với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt tối sầm . Kiều Niên còn  rời xa  ?
- Khi nào thì đến lúc đó? - Tiểu Thi chớp mắt, tỏ vẻ bối rối. Cô thực sự lo lắng ngôi nhà  hảo của  sẽ biến mất.
Tìm  mái ấm của  thật  dễ dàng.
Cô chỉ hy vọng gia đình   thể sum vầy bên  thật hạnh phúc.
- Năm ! - Kiều Niên thản nhiên .
Hầu hết  chuyện    sáng tỏ. Không chỉ lực lượng của cô đang điều tra chuyện năm đó, mà cả nhà họ Lục và nhà họ Cố cũng đang điều tra. Cô tin rằng sự thật sẽ sớm  phơi bày!
Lúc  Tiểu Thi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm   Kiều Niên. Trước đây, cô     rằng kết hôn là chuyện  phức tạp, cần  nhiều chuẩn . Xem       gả cho bố cô, mà là   chuẩn  cho việc kết hôn .
- Mẹ ơi, đến lúc đó,   thể sinh cho con một đứa em trai và một đứa em gái  ? - Tiểu Thi  Kiều Niên với vẻ mong đợi, ánh mắt tràn ngập ý .