#1. *Thật ra, tôi không quá muốn trả lời câu hỏi này, vì sợ bị cho là đang than khổ.*
Nhưng đã có người hỏi thì cũng không ngại chia sẻ.
Ngay lúc này đây, tôi nghĩ đây là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời mình.
Giữa tháng 9, ba tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tháng 11, công ty không có đơn hàng mới, lương mãi không được phát, có nguy cơ thất nghiệp bất cứ lúc nào. Hai tháng trước, bệnh tình của ba đã tiêu tán hết mọi khoản tiết kiệm, gây quỹ cộng đồng chỉ được 15.000 tệ, chẳng khác nào muối bỏ bể.
Bạn gái tôi đã mang thai, tuổi tác thì không còn nhỏ, không thể không sinh con, nhưng lại chẳng có tiền tổ chức đám cưới, thậm chí ngay cả vài chục ngàn tệ tiền sính lễ cũng không xoay nổi, đến nay vẫn không dám nói thật với bố mẹ cô ấy.
Nếu tháng sau công ty vẫn không phát lương, đến tiền sinh hoạt cũng không có. Họ hàng đều đã mượn tiền giúp chữa bệnh cho ba tôi, giờ chẳng còn ai có thể nhờ cậy.
Đã đến mức vô vọng đến nỗi mỗi đêm đều mất ngủ.
---
#2. *Tôi thấy đau đớn nhất chính là khi mình nỗ lực hết sức nhưng kết quả lại càng lúc càng tệ.*
Chuyện này xảy ra khi tôi học lớp 11. Lúc đó, trường phân lớp theo khối, tôi – một học sinh xếp gần cuối lớp – bị xếp vào lớp tự nhiên.
Giáo viên dạy Toán là một người đàn ông thấp bé, ngay buổi học đầu tiên đã mỉa mai tôi chỉ vì tôi lật sách xem trước vài trang. Ông ấy cho rằng bài giảng quá dễ nên không cần xem sách.
Không khí lớp ông dạy luôn ngột ngạt, mọi người im lặng lạ thường, cách giảng lại rời rạc, kiến thức truyền đạt rất ít và đơn giản. Ông ta hay nhấn mạnh các “mẹo ghi nhớ” của mình, hoặc kể những chuyện thời trẻ. Có lần ông ấy thẳng thừng nói nếu không vì con gái mình học ở lớp này, ông chẳng thèm dạy lớp chúng tôi (dù lớp tôi là lớp tốt, nhưng kém lớp A).
Dù cách dạy của ông rất tệ, tôi vẫn nghiêm túc nghe giảng, chăm chỉ làm bài tập, tỉ lệ đúng trong sách bài tập rất cao. Nhưng rồi cơn ác mộng bắt đầu…
Ông ấy thường chọn ra toàn những dạng bài hiếm, khó, rồi tự soạn đề thi hàng tuần, đích thân chấm điểm.
Ngân hà lấp lánh
Mỗi lần làm bài kiểm tra của ông, sự tự tin của tôi lại bị mài mòn. Đề thi luôn vượt xa nội dung đã dạy và sách bài tập. Tôi vẫn nhớ lần đầu làm đề của ông, tối hôm đó tôi mơ thấy mình thi rất tệ. Tỉnh dậy trong hoảng loạn, tôi ngồi thẫn thờ rất lâu. Mẹ tôi nằm cạnh cũng tỉnh giấc, hỏi tôi sao vậy, tôi cố nén nỗi sợ và bảo không có gì. Đó là lần đầu tiên tôi tỉnh giấc giữa đêm khi còn học cấp ba.
Dần dần, tôi bắt đầu lo âu, sợ hãi mỗi tiết Toán, điểm thi cũng ngày càng tệ. Có lần, ông ấy gọi tên tôi trước cả lớp, châm chọc rằng điểm tôi còn tệ hơn bạn ngồi cùng bàn (người mà trước đó ông thường xuyên mỉa mai). Tôi sững người, nước mắt lưng tròng, cúi gằm mặt không dám nhìn ai. Trong lòng vô cùng tủi thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/50-cam-giac-dau-don-nhat-la-khi-nao.html.]
Nhưng tôi đã cố gắng thật sự. Từ vị trí đội sổ, tôi dần vươn lên top 20 của lớp có hơn 70 người. Giáo viên chủ nhiệm còn khen tôi tiến bộ vượt bậc.
Điều đau đớn là, với đề của giáo viên khác (ví dụ thi giữa kỳ, thi học kỳ), tôi có thể làm tốt và đạt hơn 100 điểm. Nhưng đề của ông ấy, tôi chỉ được khoảng 40-50 điểm.
Khoảng thời gian đó thật sự rất đau đớn. Tôi tự hành hạ mình bằng cách cào móng tay đến mức tróc cả thịt ở ngón giữa tay phải. Có lúc sau giờ học, tôi ngồi đờ đẫn, lo lắng không yên, sợ tiết Toán, sợ bài kiểm tra mỗi tuần, sợ điểm đỏ chót sau mỗi bài thi.
Một đêm nọ, tôi mơ thấy ai đó nhảy từ trên lầu xuống, trong mơ tôi biết người đó là mình. Tôi như đang ngồi bên cửa sổ, nhìn thấy chính mình rơi xuống từ góc nhìn thứ ba, còn nghe được tiếng người khác bàn tán.
Tỉnh dậy, tôi vẫn phải đối mặt với hiện thực. Trong nỗi sợ hãi tột độ ấy, tôi bắt đầu bật khóc không lý do. Lớp học như một nhà tù, khiến tôi không thể thở nổi, và con người tôi cũng ngày càng trở nên trầm lặng.
Tôi nghĩ đến công ơn sinh thành của cha mẹ, và đã kịp dừng lại ngay trước bờ vực tuyệt vọng đó.
May mắn là, ông ta chỉ dạy một học kỳ. Vì con gái ông ấy theo không kịp tiến độ (dù thành tích rất kém nhưng vẫn được xếp vào lớp tôi nhờ là con giáo viên), ông đã xin chuyển về làm chủ nhiệm một lớp bình thường khác, con gái ông cũng chuyển theo. Những ngày tháng đau khổ cuối cùng cũng kết thúc. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn không thể quên được khoảng thời gian đó.
---
#3. *Khoảnh khắc đau đớn nhất trong ký ức của tôi là khi mối tình đầu ở đại học nói chia tay.*
Lúc đó tôi không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình, chỉ thấy bản thân như bị rút cạn, không còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Tôi chỉ muốn quay lại với cô ấy, nhưng lần nào cũng bị từ chối, như từng nhát d.a.o xuyên tim mỗi ngày. Tôi chẳng còn tâm trí học hành, lớp học trở nên vô nghĩa.
Tâm trí tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ rằng: nếu không thể quay lại, thì tương lai tôi sẽ cô đơn thế nào?
Cảm giác mất mát ấy khiến tôi như người đã chết, như thể tôi vừa đánh mất điều quý giá nhất trong cuộc đời.
Quỹ đạo cuộc sống tan biến, tôi cảm thấy mình chẳng còn chút ý nghĩa nào, bản thân như tự chối bỏ chính mình.
Tôi bắt đầu buông xuôi – một học kỳ rớt bốn môn.
Cả tháng trời sụt gần 10kg.
Suốt một năm sau đó, tôi vẫn ngập chìm trong tuyệt vọng và u ám.
Mãi sau này, tôi mới dần thoát ra được.