Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó lúc bố tới công ty tìm tôi lấy chìa khóa vừa đúng lúc tôi đang bị sếp mắng một trận tơi tả. Tôi cúi gằm mặt không nói một lời, với tôi mà nói khi đó bản thân mình như một khúc gỗ vậy, tay chân, mặt mày cứng ngắc, bị mắng cho to cả đầu nhưng cũng chẳng có tí phản ứng nào.
Bố lấy chìa khóa xong thì rời đi, chẳng bao lâu sau ông ấy lại quay lại cùng một bịch bỏng ngô và một ly trà sữa trân châu. Hai thứ này trước đây tôi từng mua về nhà ăn thử, bố trông thấy lại cứ nghĩ rằng cả đời tôi đều sẽ thích ăn chúng.
Nhưng đâu phải vậy, tôi là một người cả thèm chóng chán, thích cái gì thì sẽ liên tục ăn không ngừng nghỉ, ăn đến khi phát chán lên rồi mấy năm sau đều sẽ không động vào nữa. Đối với đồ ăn thức uống, tôi là kiểu người tuyệt tình như vậy đấy.
Ngân hà lấp lánh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/55-hom-do-bo-toi-cong-ty-tim-toi-dung-luc-toi-dang-bi-cap-tren-mang-xoi-xa.html.]
Tôi bảo bố cứ về nhà trước đi, không ngờ ông ấy một mực ngồi ở cửa hàng tiện lợi dưới công ty chờ tôi, nói là đợi tôi tan làm rồi sẽ dẫn tôi đi ăn thịt nướng. Nhưng tiếc là hôm đó tôi lại phải tăng ca, nói với bố xong, ông lại bảo đợi tôi tăng ca xong thì đi cũng được, thế nên tôi gọi bố lên công ty cùng ngồi với mình.
Bố ngồi ở bên cạnh, đến lúc đó tôi mới chợt nhận ra ông thật là gầy. Ngày còn nhỏ lúc nào tôi cũng phải ngước đầu lên hết mức mới nhìn rõ bố. Mọi người thường hay hỏi tôi, Miêu Miêu cậu không thích bố có phải không. Tôi bảo rằng làm gì có, chỉ là không nhìn rõ bố tớ mà thôi, ai bảo ông ấy cao quá làm gì. Đến hôm nay mới chợt nhận ra không biết từ lúc nào bố đã biến thành một ông lão gầy gò héo hon mất rồi.
Làm thêm một lúc thì tôi lại chẳng còn chút thèm muốn nào với thịt nướng nữa, không muốn ăn gì hết. Thật may vì đó là bố, thế nên khi nói rằng con không muốn ăn gì nữa, con muốn về nhà thôi, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm, sẽ không vì bố đã mất công chờ lâu như thế mà mình lại muốn về nhà làm cho thấy có lỗi. Con mệt quá, chúng ta về nhà đi, không đi ăn thịt nướng nữa.
Vậy là bố cùng tôi về nhà, lúc gần về đến nơi, tôi hỏi bố hôm nay muốn ở lại đợi là vì trông thấy tôi bị sếp mắng có phải không. He he, ha ha. Kết quả bố tôi quay mặt đi, lấy tay áo quệt nhanh khóe mắt, giọng nói còn hơi run rẩy, ông nói thương tôi quá không nói tiếp được. Lúc này tầm mắt tôi cũng bắt đầu bị một làn sương mờ bao phủ, xung quanh trở nên thật mơ hồ, tôi cảm thấy rất buồn, thực sự là rất buồn.