Có lần tui với Tiểu Thạch đi trung tâm thương mại mua đồ. Ban đầu tụi tui định ghé Heilan Home xem thử. Không ngờ ngay bên cạnh cũng có một cửa hàng quần áo nam, tụi tui tiện thể đi vào xem.
Vừa bước vào, hai nhân viên nữ trong tiệm nhìn thấy Tiểu Thạch, ánh mắt lập tức sáng lên. Họ rất nhiệt tình. Mặc dù tui mới là người đi mua quần áo, nhưng chẳng ai chào tui cả, tất cả đều quay sang bắt chuyện với Tiểu Thạch, còn gọi ảnh là "soái ca" liên tục.
Họ còn hỏi ẻm có phải người miền Nam không, sao mà da đẹp thế. Tiểu Thạch nghe vậy thì rất đắc ý, nói chuyện vui vẻ, mặt không đỏ, tim không loạn, cực kỳ hưởng thụ.
Một chị nhân viên còn giới thiệu cho Tiểu Thạch một cái quần, đúng vậy, không phải giới thiệu cho tui, mà là nói với ẻm:
"Anh thử bảo ba anh mặc thử cái này xem, chắc hợp lắm đó."
Lúc đó, tui cảm thấy như bị đ.â.m hai nhát một lúc. Tui thành ba của Tiểu Thạch hồi nào vậy? Tiểu Thạch nghe xong thì cười lớn, còn tui đứng đó chẳng biết phải làm sao.
Ẻm đưa cái quần cho tui, đẩy tui vào phòng thử đồ. Thật ra lúc đầu tui không định mua đồ ở đây, vì thương hiệu này tui còn chưa từng nghe tới.
Khi tui thay đồ xong bước ra, thấy ba người họ vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ. Hai nhân viên kia đúng là biết nắm tâm lý, biết rõ Tiểu Thạch thích nghe gì.
Cuối cùng, tụi tui mua một chiếc quần và một chiếc áo sơ mi ở đó, không ghé Heilan Home nữa. Trên đường về, Tiểu Thạch còn quay sang nói với tui:
"Thấy chưa? Anh cũng nên học cách ăn nói như người ta đi."
Ý ẻm là bảo tui cũng phải biết nói chuyện cho khéo.
Cảm giác lúc đó, chỉ có thể nói là cực kỳ bất lực. Ngay cả ánh mắt họ nhìn tui cũng có vấn đề. Tui thành ba của ẻm hồi nào chứ?
Nếu không phải vì Tiểu Thạch không muốn, thật sự lúc đó tui đã quay đầu bỏ đi rồi.
----------------------
Về nhà, tui thường hay muốn nói mấy lời tình cảm với Tiểu Thạch để tăng thêm chút lãng mạn.
Tui từng hỏi ẻm:
"Vợ ơi, em thích anh ở điểm nào?"
Tui vừa hỏi vừa tràn đầy mong đợi, hy vọng được nghe vài câu ngọt ngào.
Tiểu Thạch đáp ngay:
"Thích anh xấu đó." (Nghe thôi cũng biết là trêu rồi vì dựa vào tấm hình tui lục được của chủ tus, mặc dù bị che mắt nhưng cũng có thể nhận ra là một người sáng sủa, nếu mấy bà thích thì tôi để ảnh dưới comment nhé)
Tui nghe xong lập tức tụt mood, chẳng còn tâm trạng nói thêm câu nào nữa. Tui quay mặt đi không thèm để ý tới ẻm luôn.
Ẻm chạy tới năn nỉ:
"Xin lỗi mà, em giỡn thôi."
Tui vừa định quay đầu lại thì ẻm lại bồi thêm một câu:
"Em thật sự không chê anh đâu, em yêu anh thật lòng mà."
Đến nước đó, tui cảm thấy mình không thể ở lại trong cái nhà này nữa rồi, chỉ muốn bỏ nhà đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/57-co-nguoi-yeu-dep-trai-la-cam-giac-nhu-the-nao.html.]
Tui giả vờ định rời giường, nhưng Tiểu Thạch nhanh tay kéo tui ngã xuống lại, ôm chặt lấy tui.
Cảm giác ấy là gì à? Là bị chọc ghẹo, là cảm giác bất lực.
Nhưng, điều đó cũng chứng minh rằng em thực sự yêu tôi.
Chứ không giống hồi mới quen nhau, em còn nói tôi chọn ở bên em chỉ vì vẻ ngoài của em.
Haiz, đúng là mặt dày, kiểu đại bác cũng chẳng b.ắ.n thủng được. (Cũng cũng dày thật, tui dịch mà cũng ngại dùm, cơ mà đẹp thuyệt)
----------------------
Còn một chuyện nữa.
Khi đi làm, em thường xuyên bị người ta xin WeChat.
Ngân hà lấp lánh
Nhưng em chưa từng cho ai.
Công ty có quy định về việc đó, và em cũng chưa bao giờ để tâm tới mấy người không liên quan đó.
Về điểm này, tôi thấy khá vui.
Ít nhất thì "vợ" tôi cũng có sức hút đấy chứ.
Và em sẵn sàng từ chối những mập mờ bên ngoài vì tôi.
Thêm một cảm giác nữa là tui cảm thấy ông trời rất công bằng với mỗi người.
Không ai hoàn hảo cả.
Ví dụ như Tiểu Thạch, tôi luôn cảm thấy đầu óc em giống như thiếu mất một miếng não, làm việc lúc nào cũng sai sai.
Tôi bảo em là đầu óc không linh hoạt, em còn không chịu nhận.
Làm gì cũng không để tâm, đãng trí suốt ngày.
Có lần, tụi tôi chuẩn bị đi chơi.
Lần đầu phát hiện quên chìa khóa, em quay lên nhà lấy.
Lúc xuống thì lại phát hiện quên điện thoại, lại quay lên lấy lần nữa.
Còn có lần khác, em tiễn tôi ra xe rồi quay về.
Lúc đó mới nói: không biết từ lúc nào mà mất một bên tròng kính.
Mắt em tuy không cận nặng lắm, nhưng cũng hơn bốn trăm độ, sao lại không nhận ra được chứ? (ý đang nói kháy, ở Trung Quốc 400 độ = 4 độ Việt Nam, cũng tính là khá nặng)
Tôi thật sự chỉ muốn mở đầu em ra xem, bên trong thiếu mất cái gì nữa không.
Nhưng dù em ngốc nghếch như vậy, tôi vẫn rất thích em.
Chỉ mong rằng, chúng tôi có thể sống mãi như thế này.