Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 62. Mất con ở tuổi trung niên sẽ ảnh hưởng như thế nào đến một người đàn ông?

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:55:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Con trai của một đồng nghiệp ở cơ quan tôi, vào mùa hè năm ngoái, ngay trước kỳ nghỉ hè, khi đang là sinh viên đại học thì liên tục bị cảm và sốt.

Anh ấy đến đón con về nhà, ban đầu cứ tưởng chỉ là cảm cúm thông thường hoặc viêm phổi gì đó. Nhưng khi đưa đến bệnh viện thành phố chụp phim phổi, trưởng khoa hô hấp sau khi xem phim liền nói chưa từng thấy lá phổi nào như vậy, khuyên nên lập tức lên bệnh viện tuyến trên ở trung tâm của tỉnh để kiểm tra.

Lên đến bệnh viện tỉnh thì lập tức nhận được thông báo nguy kịch – phổi đã suy, nguyên nhân dường như là một căn bệnh về phổi hiếm gặp, dẫn đến suy tim.

Bệnh viện tỉnh nói cách duy nhất là thay phổi, nhưng kể cả khi có nguồn phổi phù hợp thì tỉ lệ sống sót ở trong nước cũng không vượt quá 2 năm.

Gia đình đồng nghiệp có người thân làm ở một bệnh viện lớn tại Nam Kinh, sau khi gửi phim chụp cho người đó, họ cũng đã tham khảo ý kiến của những chuyên gia hàng đầu trong ngành hô hấp trong nước, nhưng tất cả đều nói không có cách nào tốt hơn.

Ở bệnh viện tỉnh, phổi vẫn không có phương pháp điều trị hiệu quả, chỉ có thể dùng một số loại thuốc hỗ trợ chống suy tim. Sau đó về nhà, hai vợ chồng bắt đầu đi hỏi thăm khắp nơi để tìm thầy thuốc Đông y, uống thuốc một thời gian rồi quay lại bệnh viện tỉnh tái khám, hy vọng xem thử có tiến triển gì không.

Nói thế nào nhỉ, phổi có chút cải thiện, nhưng thuốc Đông y dùng cho bệnh nặng thì cũng có độc tính. Thể trạng con trai anh ấy quá yếu, không chịu nổi độc trong thuốc, dẫn đến tổn thương gan. Vậy nên thuốc Đông y cũng phải dừng lại.

Nửa cuối năm ngoái, đồng nghiệp mua máy tạo oxy và một số thiết bị hỗ trợ khác về nhà, vì tim con trai không còn đủ sức bơm máu.

Lúc đầu cậu ấy vẫn còn có thể đi lại trong nhà, nhưng sau đó thì ngay cả quãng đường từ phòng ngủ ra đến nhà vệ sinh cũng không đi nổi.

Mỗi bữa ăn chỉ ăn được vài miếng là no, ăn không vào, lại rất dễ nôn. Sức sống và sự tươi trẻ của một chàng trai hai mươi tuổi cứ thế bị bào mòn cạn kiệt.

Năm ngoái, cha mẹ của đồng nghiệp cũng đi khắp nơi cầu khấn, mong trời thương. Bản thân đồng nghiệp thì cách vài ba hôm lại lên núi gần nhà thắp hương, lạy Phật.

Có một lần, anh ấy và vợ bắt đầu từ nửa đêm, quỳ từng bước dọc theo bậc thang từ chân núi lên đến ngôi chùa trên đỉnh, mãi đến sáng hôm sau mới tới nơi. Chỉ để cầu nguyện, chỉ để hy vọng sẽ có một phép màu xảy ra. Sau lần đó, suốt cả tuần đi làm, anh ấy bước đi khập khiễng.

Đến kỳ nghỉ đông, cháu tôi – sinh viên đại học – được nghỉ, gọi điện cho tôi với giọng hồ hởi, nói sẽ cùng bạn bè đi chơi một vòng ở Vũ Hán. Cháu tôi và con trai đồng nghiệp từng học chung cấp ba, cùng một khóa.

Lúc đó tôi chợt nghĩ, đáng lẽ cậu bé con trai đồng nghiệp cũng đang sống trong độ tuổi thanh xuân rực rỡ như vậy, cũng nên được tận hưởng khoảng thời gian đại học vô tư, vô lo ấy, cũng nên được sống những năm tháng đẹp nhất, thuần khiết nhất của đời người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/62-mat-con-o-tuoi-trung-nien-se-anh-huong-nhu-the-nao-den-mot-nguoi-dan-ong.html.]

Ngân hà lấp lánh

Vậy mà cậu ấy lại đang phải nằm trên giường bệnh, đến cả việc hít thở cũng trở thành điều xa xỉ.

Sau Tết Dương lịch năm nay, cậu bé cuối cùng cũng không qua khỏi, qua đời vì suy tim.

Từ Tết Dương lịch đến Tết Âm lịch, đồng nghiệp không đi làm, anh ấy cùng vợ đi du lịch khắp nơi để giải khuây, tạm tránh khỏi nỗi buồn.

Sau Tết, anh ấy trở lại cơ quan. Trước đây chúng tôi thường hay đùa giỡn, trò chuyện với nhau, còn bây giờ anh ấy trở nên lặng lẽ, ít nói hẳn.

Hôm đó tan ca, anh ấy chào rồi ra về. Hành lang đã tắt đèn, hơi tối và yên ắng, anh ấy bước chầm chậm phía trước, đầu cúi gằm, lưng hơi còng xuống. Ánh sáng ngược yếu ớt rọi đúng vào bóng dáng ấy. Một cảm giác xót xa bất chợt ập đến, nghẹn lại trong lòng.

Vài hôm sau, tôi hỏi anh ấy vợ dạo này thế nào rồi. Anh ấy nói:

“Cũng vậy thôi, không phải là khóc suốt cả ngày, nhưng đang làm việc gì đó thì tự nhiên òa lên, rồi chạy vào phòng con trai, không thể ngừng khóc được.”

Anh ấy muốn sửa sang lại toàn bộ nhà cửa, nhân tiện cũng dọn dẹp luôn đồ đạc của con trai, vì nếu không làm như vậy thì cả anh và vợ đều khó lòng bước ra khỏi nỗi đau đó.

Ban đầu vợ anh ấy cũng đồng ý, nhưng sau đó đột nhiên lại phản đối. Bởi vì anh đã cất hết tranh vẽ của con đi. Con trai anh ấy là sinh viên mỹ thuật, trên tường trong nhà vẫn còn rất nhiều bức vẽ ngày xưa của cậu ấy.

Vợ anh ấy nói: “Không được cất tranh của con, con chỉ để lại cho em chừng ấy kỷ niệm, anh còn muốn dọn hết đi sao?”

Khi anh ấy kể lại điều đó, tôi cảm thấy một nỗi xót xa và nghẹn ngào không sao kìm được.

Tháng Ba năm nay, anh ấy đến trường đại học của con trai, làm thủ tục xóa tên khỏi danh sách sinh viên. Sau khi quay về đi làm lại, anh ấy lại trở nên im lặng như trước.

Cái quá trình đó — cũng là quá trình từng bước xóa bỏ dấu vết con trai để lại, cũng là quá trình cứa thêm vào vết thương lòng chưa lành của cha mẹ.

Cậu bé ấy, cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng những cơn đau bệnh tật dày vò nữa. Nhưng những đau đớn ấy có lẽ sẽ còn ở lại rất lâu trong lòng cha mẹ em.

Chỉ mong họ sớm có thể bước ra khỏi miền ký ức đau buồn ấy.

Cũng mong rằng ở kiếp sau, cậu bé sẽ được làm một đứa trẻ khỏe mạnh, bình an.

Loading...