Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 68. Điều gì khiến bạn đột nhiên từ bỏ một mối tình?

Cập nhật lúc: 2025-06-09 15:00:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không có quyết định nào là đột ngột đến mức khiến bạn từ bỏ một mối tình cả.

Tôi và bạn trai cũ đã chia tay rồi lại quay lại trong suốt 9 năm. Lần chia tay trước bắt đầu từ một tháng chiến tranh lạnh. Anh không nghe điện thoại, cũng chẳng trả lời tin nhắn, nhưng lại có thể đi uống rượu, ăn khuya với cô gái khác, còn nhắn nhủ người ta nhớ mặc ấm khi trời trở lạnh, hẹn chạy bộ buổi sáng.

Chúng tôi yêu xa ba năm. Khi ấy, tôi bỏ dở luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, bay đến tìm anh để kết thúc chiến tranh lạnh, để cùng anh nói chuyện thẳng thắn. Nhưng thứ tôi thấy lại là những đoạn chat đó.

Lúc chia tay, mọi chuyện rất tồi tệ. Những lời anh nói như từng nhát d.a.o đ.â.m vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy bao năm qua mình thật sự đã trao tình cảm cho nhầm người. Tôi đã yêu anh đến vậy, mà cuối cùng lại chỉ nhận lại sự căm ghét đến tận xương tủy.

Có lẽ sau đó anh mới nhận ra tôi tốt thế nào, không muốn đánh mất người con gái yêu anh sâu đậm đến thế. Anh đã vài lần tìm tôi muốn quay lại, nói rằng những lời chia tay khi đó chỉ là do nóng giận.

Còn tôi, tình yêu dành cho anh sớm đã chẳng còn mãnh liệt như xưa. Có lẽ vẫn còn chút luyến tiếc, dẫu sao cũng từng là cả một quãng thanh xuân. Gia đình thì lại liên tục thúc giục chuyện kết hôn, tôi nghĩ, nếu cuối cùng cũng phải cưới ai đó, thì anh hay người khác cũng chẳng khác gì nhau.

Một năm sau khi chia tay, chúng tôi quay lại với nhau.

Tôi từng tin vào câu nói: "Không ai quay lại để yêu bạn lần nữa, họ chỉ quay lại vì không muốn mất đi sự yêu thương của bạn."

Lý do khiến tôi quyết định không thể cưới anh, lại đến từ một chuyện rất nhỏ.

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận công tác tại một trường đại học nhỏ, thuê nhà riêng bên ngoài. Anh ở thành phố bên cạnh, sau khi khởi nghiệp thất bại thì không đi làm gì nữa.

Thời điểm đó, công việc của tôi không suôn sẻ, lại đang ôn thi tiến sĩ, ngày nào cũng tăng ca đến 9-10 giờ đêm mới về đến nhà. Về đến nơi, nghĩ đến việc phải gội đầu, tắm giặt, dọn dẹp, lòng tôi mệt rã rời.

Tôi nói với anh: “Dạo này em mệt lắm, ước gì không phải phơi đồ.”

Anh nói: “Tuần này anh qua chỗ em, giúp em phơi đồ, lau nhà, để em đỡ vất vả.”

Lúc đó tôi đã nghĩ, quay lại với anh có lẽ cũng không phải quyết định quá tồi. Có thể anh thật sự đã thay đổi, muốn cùng tôi sống một cuộc đời ổn định.

Cuối tuần, anh đến. Chúng tôi cùng đi ăn, về nhà tôi bỏ đồ vào máy giặt rồi nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Đồ giặt xong. Tôi không động đậy.

Anh bảo: “Em đi phơi đồ đi.”

Tôi đáp: “Đợi chút, em không muốn đứng dậy bây giờ.”

Mười phút sau, anh lại nói: “Đi phơi đồ đi, không thì nó bốc mùi đấy.”

Tôi cáu: “Em đã nói là bây giờ em không muốn đứng dậy, cũng không muốn phơi đồ. Anh không hiểu à? Nếu có mùi, mai em giặt lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/68-dieu-gi-khien-ban-dot-nhien-tu-bo-mot-moi-tinh.html.]

Tôi bắt đầu thấy khó chịu. Rõ ràng anh đã nói sẽ giúp tôi, vậy mà giờ lại như thể chưa từng hứa hẹn.

Anh đi lại quanh máy giặt rồi gọi tôi: “Em ra đây xem đi, anh không biết phơi như nào, em làm mẫu đi rồi anh sẽ làm.”

Giàn phơi ở đó, móc áo cũng ở đó nhưng anh lại nói không biết làm sao.

Tôi thực sự nổi giận. Nếu anh có lòng, có ý định giúp, thì quần áo đã được phơi lên từ lâu. Tôi đứng dậy, ra ban công, tự tay phơi hết đồ, rồi bắt đầu quét nhà, lau nhà.

Thấy tôi quét nhà, anh định giành lấy chổi, tôi giận đến mức bảo anh tránh ra, đừng có làm phiền tôi nữa.

Anh đứng lúng túng một lúc, rồi vào phòng ngủ.

Còn tôi, lặng lẽ dọn dẹp, thu xếp đồ đạc.

Khoảnh khắc đó, tôi như nhìn thấy viễn cảnh hôn nhân: tôi sau một ngày dài làm việc mệt mỏi trở về nhà, vẫn phải nấu cơm, dọn nhà, chăm con, còn anh thì chẳng giúp được gì.

Ngay giây phút đó, tôi bỗng bừng tỉnh.

Tại sao tôi lại từng nghĩ đến việc cưới anh?

Tại sao tôi từng cho rằng cưới ai cũng như nhau?

Sau chuyện đó, tôi hoàn toàn không còn mong muốn kết hôn với anh.

Một lần, anh cầm ảnh giấy đăng ký kết hôn của bạn mình đưa tôi xem, rồi hỏi: “Khi nào chúng mình cũng chụp một tấm như thế đi.”

Tôi đáp: “Mình chia tay đi.”

Tôi nói: “Em không muốn kết hôn, cũng không muốn sinh con. Gia đình anh chắc chắn sẽ không chấp nhận điều đó, nên em không muốn làm mất thời gian của anh.”

Nhưng tôi không nói thật.

Tôi chỉ là không muốn kết hôn với anh, không muốn sinh con cùng anh.

Hôn nhân trở thành một đống hỗn độn, đều bắt nguồn từ những điều nhỏ nhặt như thế. Trước khi cưới đã như vậy, thì đừng mong sau cưới sẽ khác.

Không những không thay đổi, mà còn tệ hơn gấp bội.

Một cuộc hôn nhân tồi tệ chỉ khiến bản thân ngày càng kiệt quệ, trở nên cáu gắt, như chính hình ảnh tôi nổi giận vì anh không phơi đồ, đó không phải là con người tôi muốn trở thành.

Ngân hà lấp lánh

Chúng tôi suýt nữa đã kết hôn.

Nhưng may thay, vẫn là suýt nữa.

Loading...