CHƯƠNG 6 – SƯ HUYNH… GHEN ĐẾN MỨC TỰ PHẢN TỪ?
Sau vụ chen hàng giành đào và “gió xuân nhân tạo” của Tuyết Như, Lân sư cả ngày cứ ngẩn như một cây cột đình cảm xúc.
Ta ngang qua, thấy chằm chằm sợi tóc rơi bàn của .
Ta:
— Sư , gì ?
Lân giật , tay giấu lưng như che báu vật thiên giới.
— Không… gì.
Ta híp mắt:
— Huynh đang giữ tóc của ?
Lân đỏ bừng như gấc.
— Không ! Ta chỉ… nhặt lên thôi. Sợi tóc đó… trông giống một con đường dẫn tới…
— Tới?
— …tới tâm ma của .
Ta: “???”
Còn Tuyết Như, từ xa sang cảnh , đôi mắt long lanh bất thường.
Nó nhỏ giọng:
— Tỷ tỷ đúng là hồ ly nghìn năm nghiệp chướng…
Ta sang:
— Ta hết đấy.
Tuyết Như nở nụ thanh thuần:
— Muội chỉ lo cho tỷ thôi~ Tỷ quá mạnh mẽ, dễ… khó lấy chồng…
Ta chớp mắt:
— Ta còn đ.á.n.h vì cái câu là hiền hòa đó.
CHƯƠNG 7 – ĐẠI HỘI THIẾU NIÊN TIÊN MÔN… VÀ MỘT CÚ PHỐT KHÓ QUÊN
Tông môn tổ chức đại hội thi tài. Ta vốn nghĩ sẽ xuất trận oanh liệt, ai ngờ giao vai… châm lửa đốt pháo khai mạc.
Ta:
— Thưa sư phụ, con là thiên tài tái thế, phung phí nhân tài thế ạ?
Sư phụ thở dài:
— Con nào tay cũng khiến đối thủ nhập viện. Ta thương con, con phạt, hiểu ?
Ta: “…”
Trong khi châm pháo, Tuyết Như giao nhiệm vụ phát nước suối “thanh khiết tiên linh” cho các vị khách. Nó đến cũng nhỏ nhẹ:
— Uống nước ạ? Sư thích uống loại lắm…
Ta cảnh đó mà phun lửa y như cái pháo đang đốt.
Và sự cố xảy .
Không ai để bình nước linh khí gần pháo. Ta chỉ mới đưa lửa gần thì—
BÙMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-mon-nay-chi-co-ta-giu-le-nghia/chuong-6-78.html.]
Pháo nổ thành rồng, nước linh khí b.ắ.n tung trời thành mưa mùa hạ, còn … phong danh hiệu mới:
“Nữ t.ử pháo hoa của tông môn”.
Tuyết Như ho che mặt:
— Tỷ tỷ thật rực rỡ…
Ta:
— Cảm ơn, để rực rỡ thêm một cú nữa ?
Lân sư vội chắn mặt :
— Được , , sư bình tĩnh! Ta… lo cho lắm…
Ta :
— Huynh lo cho ? Hay lo cho cái bình nước linh khí đắt đỏ ?
Lân đỏ mặt chạy mất.
CHƯƠNG 8 – LÂN SƯ HUYNH PHẢI LÒNG AI?
Trong tông môn lan tin đồn:
“Lân sư hình như thích… ai đó.”
Ta xong bật :
— Ai dại dột trời?
Rồi thấy gốc đào, mặt ngơ ngẩn.
Ta:
— Suy tư gì thế?
Lân:
— Ta… đang nghĩ đến một .
Tim khựng .
Lân nhẹ giọng:
— Nàng mạnh mẽ, đôi mắt sáng như ánh lửa. Tính tình thì… dữ dội nhưng ấm áp…
Ta đỏ mặt. Tuyết Như từ chui chen :
— Trời ơi, là ai thế sư ? Là đúng ? Sư từng khen dễ thương mà~
Ta lập tức bẻ thanh kiếm luyện tập trong tay rắc rắc.
Lân hốt hoảng:
— KHÔNG PHẢI LÀ MUỘI!
— À … ý là… … Tuyết Như.
Ta siết từng chữ:
— Vậy là ai?
Lân . Đỏ mặt. Quay . Lại . Cuối cùng chỉ mỗi một câu:
— Để… khi khác .
kiểu đàn ông khiến khác tức c.h.ế.t.