Khương Vận liếc nhìn Khương Dịch, sau đó tiếp tục nói: “Bộ phim em đang quay nhanh chóng đóng máy rồi, buổi chiều lúc chị đi có hỏi qua bác sĩ, miệng vết thương không sâu đến mức lưu lại sẹo đâu, nếu muốn nghỉ ngơi mấy ngày thì báo nghỉ một thời gian, nếu em cảm thấy không có vấn đề gì thì chị chọn cho em một bộ tiếp.”
Khương Dịch nhíu mày: “Chị ——”
“Em câm miệng, để Tiểu Trì nói.”
Trì Yên quay đầu nhìn Khương Dịch, anh cau mày nhìn cô, trong tối ngoài sáng đều đang nhắc nhở cô “Nghỉ ngơi mấy ngày”.
Mê Truyện Dịch
Cô yên lặng thu mắt lại: “Không cần nghỉ ngơi ạ.”
Người đàn ông cười nhạt.
Khương Vận rất vừa lòng câu trả lời của cô, vết thương của Trì Yên quả thật không ảnh hưởng lớn, người lại trẻ tuổi, đúng là thời điểm lên cố sức.
Ấn tượng đầu tiên của chị với Trì Yên vốn dĩ đã không tồi rồi, tính tình cũng hợp nhau, hơn nữa lại thêm quan hệ với Khương Dịch, nhìn cô bé này ngày càng thấy thuận mắt.
Khương Vận cười tủm tỉm vỗ vỗ mặt cô,
“Khoảng thời gian trước có chú ý kịch bản, có hơi không thích hợp lắm nhưng chị vẫn nói, hiện tại, danh khí của em không đủ, nếu chọn ẩu một vai nữ chính, còn không bằng cứ tiếp tục làm một nữ n cho phim lớn mà ổn.”
Khương Vận nói thẳng, nháy mắt giúp Trì Yên nhận rõ bản thân mình
Thật ra cô rất tán đồng với ý kiến của Khương Vận
Trong cái giới showbiz này, nếu không có nhân mạch rộng, thì chỉ có thể tự mình in từng dấu chân mà thôi.
Trì Yên càng nguyện ý làm kiểu người ở vế sau.
“Qua mấy ngày nữa có thể xem qua kịch bản, chị rất coi trọng bộ này đấy.”
Những lời này đã kết thúc chính sự, Khương Vận sờ sờ cằm, chuyển đề tài: “Có mang bản kiểm điểm theo không?”
“Có ạ.”
Trì Yên nhìn về phía cái túi trên bàn, “Ở trong túi ạ.”
Khương Vận lấy túi qua, sau đó kéo khóa ra, chị thấy một bản kiểm điểm cỡ tầm 3 tờ giấy.
Chữ viết…… Có chút quen thuộc.
Khương Vận đọc nhanh như gió xem qua “Tự em viết?”
Trì Yên: “…… Ân.”
Có người đặc biệt không cho mặt mũi cười nhẹ một chút, giọng rất thấp tất nhẹ, nhưng cũng rất êm tai.
Trì Yên mặc kệ anh, ngược lại hỏi Khương Vận: “Chị Vận, có được không ạ?”
Khương Vận cũng cười, “Thật sự là em viết à?”
Sáng này Trì Yên có xem qua bản kiểm điểm, nhưng thời gian vội vã, cô cũng chỉ mới xem có một phần thôi.
Đặc biệt đứng đắn, tuyệt đối không có nửa điểm không thích hợp.
Cô đặc biệt trịnh trọng gật gật đầu, “Vâng.”
“Bận cả một ngày rồi, mắt hơi mỏi, Tiểu Trì, em đọc cho chị nghe đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-105-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên: “……”
Trước đây là cô làm sai, lại cảm thấy ngại ngùng nên chỉ có thể nhận lấy cẩn thận đọc từng chữ một.
Trang đầu tiên, câu văn lưu loát, đến một lỗi chính tả cũng không có. Đặc biệt khiêm tốn kể lại sự việc.
Đến trang thứ hai, bắt đầu thường xuyên xuất hiện tên "Khương Dịch"
Sau đó lại đến trang thứ ba, Trì Yên bắt đầu không rõ hai chữ "Khương Dịch" nữa.
Cô càng đọc càng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể dừng lại được, chỉ có thể căng da đầu đọc tiếp.
Khương Vận ngồi bên cạnh, đôi mắt lão luyện thưởng thức biểu tình trên mặt cô, một bên phải cố khống chế cho mình không được hiện ý cười quá rõ ràng, một bên lại không thể kêu dừng được.
Bản kiểm điểm ba ngàn chữ, bị Trì Yên ê a đọc đến nửa tiếng.
Chóp mũi cô lấp tấm mồ hôi, đầu ngón tay cũng đổ mồ hôi.
Hai trang sau của bản kiểm điểm, khái quát nội dung chỉ có mấy ý_____
Tui thích Khương Dịch.
Tui cực kì thích Khương Dịch.
Không ai thích Khương Dịch bằng tui cả.
Từ trước nay tui chưa từng thấy người đàn ông nào tốt hơn Khương Dịch hết.
Đậu má…… Trì Yên chưa bao giờ biết người đàn ông này lại không biết xấu hổ như thế!
Cô đọc đến mặt đỏ tai hồng, nhưng đương sự nghe được còn rất hưởng thụ, khóe môi hơi hơi câu lên, khóe mắt nhẹ chọn, đáy mắt vừa ái muội, vừa dịu dàng.
Trì Yên: “……”
Khương Vận nghẹn đến mặt sắp rút gân, vẫn không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười: “Tiểu Trì, tuy rằng em lạc đề, nhưng nể mặt em thích em trai chị như vậy, chị không truy cứu với em nữa.”
Trì Yên: “……”
Vậy cô có phải nên cảm ơn Khương Dịch không?
…… Ha hả.
Sau khi đọc xong bản kiểm điểm, phòng bệnh phân hóa nghiêm trọng thành hai thái cực.
Hai chị em bên kia nhìn cực kì thoải mái, chỉ coa mình Trì Yên là buồn bực, hận không thể nuốt hết đống giấy kia vào.
Mãi đến khi từng giọt nước nhỏ xuống, kim tiêm được Khương Dịch rút ra, Trì Yên mặc kệ anh, mắt cũng chẳng thèm nâng lên một chút, cầm di động download game một người chơi rồi bắt đầu chơi.
Khương Vận cũng cười đủ rồi, ý vị không rõ khen cô một câu: “Tiểu Trì, ngữ văn của em thật tốt.”
“……” Trì Yên khô cằn cười một tiếng “Lúc học cao trung, em chính là cán sự môn ngữ văn đấy ạ.”
Khương Vận không nhịn được lại cười một chút.
Có người, tiếp xúc càng nhiều lại càng thấy thích. Nhưng càng thích thì cũng không thể ngồi đây mãi được, Khương Vận nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa.