“Được rồi, hôm nay chị về trước đây.” chị nói rồi quay đầu nhìn Khương Dịch, “Chăm sóc Tiểu Trì cẩn thận vào đấy.”
Trì Yên hừ nhẹ.
Sau khi cửa bị đóng lại, cô chạm bắt đầu trò chơi.
Khương Dịch cười cô, cô cũng không để ý tới, anh có duỗi tay khẽ chạm mặt cô, Trì Yên nghiêng đầu cắn anh, ngón tay anh liền bị cô cắn lấy, dường như vẫn mang theo mùi cháo.
Trì Yên không nhả ra, mãi đến khi nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, có giọng nữ vang lên: “Mẹ, mẹ mau xem…… Anh con bị bạo hành gia đình kìa!”
Chắc là lúc Khương Vận đi không khép kín cửa, nên chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cửa liền tự mở ngay.
Nếu không phải giọng Khương Du Sở vang lên đúng lúc như thế, Trì Yên thậm chí còn không biết có người đi vào.
Cô hướng mắt ra cửa nhìn một chút, Khương Du Sở vẫn đang bám vào khung cửa ngoaid ra bên ngoài, chắc là đang đợi Thẩm Văn Hinh đi phía sau rồi.
Trì Yên vẫn không nhả ra, ngược lại càng dùng thêm sức.
Khương Dịch hít vào một hơi, “Ngoan, buông ra trước, đợi chút lại cắn sau.”
Lúc đó Thẩm Văn Hinh và Khương Du Sở đều đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt đã rất giống, đến biểu cảm trên mặt cũng y chang luôn.
Giật mình kinh ngạc.
Lúc này Trì Yên mới hoàn toàn phản ứng lại, vội vàng nhả ra, tầm mắt mơ hồ nhìn liếc qua cửa, giọng nói hơi nghẹn lại, vì thế giọng cũng hơi rung rung: “Mẹ……”
Cô không hỏi Thẩm Văn Hinh sao lại đến, bởi vì trên người Thẩm Văn Hinh lúc này vẫn còn mặc áo blouse trắng, chắc là vẫn chưa tan ca.
So với cô, Khương Dịch lại giống như chả có việc gì, giống như người lúc nãy bị "bạo hành gia đình" không phải là anh vậy.
Ngón tay anh vẫn còn dính nước miếng của cô, cũng không vội lau khô, chỉ nâng ngón tay lau nhẹ lên môi cô một cái, "Muốn uống nước không?"
“Không uống.”
Cô nào còn có tâm tư mà uống nước chứ.
Khương Du Sở đóng cửa lại, “Mẹ, mẹ xem dấu răng trên tay anh con kìa, đứng xa thế này mà vẫn có thể thấy rõ luôn.”
Cô nàng vừa lên tiếng nhắc nhở, Trì Yên mới nhớ vừa rồi cô dùng sức quả thật hơi mạnh, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngón tay trỏ thon dài trắng nõn của anh quả thật lại dư ra một vết cắn đỏ, phía trên còn hơi bong bóng, loáng thoáng ánh sáng.
Trì Yên muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-106-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Thẩm Văn Hinh rõ ràng không tin chuyện ma quỷ của Khương Du Sở, chụp cánh tay cô bé một chút, “Đừng nói bừa, hôm nay nếu không phải có chị dâu con thì không biết con nằm ở đâu rồi, ma qua cảm ơn chị dâu đi.”
Khí thế của Khương Du Sở lập tức xẹp lép
Lúc ấy mọi chuyện đột nhiên xảy ra, lúc cô phản ứng lại được, Trì Yên đã đỡ đòn hộ cô rồi.
Bà chị dâu này sức khỏe yếu cô biết chứ, không biết là do đau hay mất m.á.u mà ngất luôn, hôn mê li bì cả một buổi chiều.
Lúc Khương Dịch đến bệnh viện thật ra cũng không mắng cô, nhưng một câu cũng không nói —— còn không bằng mắng cô một trận còn tốt hơn.
Vẫn phải chờ Thẩm Văn Hinh bận bịu xong hết, Khương Du Sở mới dám cùng mẹ qua đây.
Bất kể là xin lỗi hay cảm ơn, Khương Du Sở đều đến để tự mình nói.
Cô cũng không phải sói mắt trắng, không có khả năng qua chuyện này mà vẫn đối xử với Trì Yên như xưa được.
Khương Du Sở cũng không phải kiểu người hay ngượng ngùng xoắn xít, sau khi bị Thẩm Văn Hinh đẩy một chút, lập tức dứt khoát đánh một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái tiến lên, một lần vừa nói rõ xin lỗi, vừa cảm ơn luôn, “Thực xin lỗi, còn có cảm ơn, chị, chị…… Chị dâu.”
Nếu không phải Khương Du Sở nói lắp tạm dừng nhiều lần như thế, Trì Yên còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi.
Khương Du Sở tính tình tùy hứng, trước kia chạm mặt không nhiều lắm, lần đó Khương Dịch qua điện thoại nói rõ ràng với con bé, Khương Du Sở đã đổi cách xưng hô với cô, vẫn luôn gọi thẳng tên họ, ngẫu nhiên lúc lười gọi tên thì "Uy" một tiếng định gọi cô.
Hôm nay con bé lại gọi như vậy một tiếng, Trì Yên còn cảm thấy rất bất ngờ.
Mê Truyện Dịch
Không thể tin có, được sủng mà c.h.ế.t khiếp cũng có. Kẹp ở giữa hai loại cảm xúc này, còn có niềm sung sướng chui lên từ dưới đất nữa.
Khóe môi Trì Yên cong cong: “Em gọi chị là cái gì cơ?”
Khương Du Sở nhìn Khương Dịch, người kia căn bản là mặc kệ cô nàng.
Đầu sỏ gây tội rõ ràng là cái ả họ Đỗ kia, kết quả đến cả người bị hại như Khương Du Sở cũng bị liên lụy.
Khương Du Sở thành thành thật thật lặp lại: “…… Chị dâu.”
Trì Yên cảm thấy cực kì mỹ mãn, lên tiếng, “Không có việc gì.”
Khương Du Sở so với tưởng tượng của Trì Yên còn sợ Khương Dịch hơn nhiều, hơn nửa tiếng đồng hồ, một câu dư thừa cũng không dám nói.
Trì Yên cảm thấy địa vị của mình ở Khương gia lại tăng thêm một bậc, hôm nay, Khương Du Sở đã bắt đầu hiền hòa ngoan ngoãn rồi, Thẩm Văn Hinh càng không phải nói, càng hỏi han ân cần, hỏi cô muốn ăn cái gì, mấy ngày nay sẽ nấu cho cô ăn.