Trì Yên có thói quen tốt, lúc ăn và ngủ sẽ không nói chuyện, nên đầu cũng chả nâng lên được lần nào.
Khương Dịch thì không giống thế, một bữa cơm hơn mười phút, anh mất đến mười phút đều là để nhìn Trì Yên.
Thẩm Văn Hinh ở dưới gầm bàn đá anh, anh lại không chút để ý thu ánh mắt lại, làm như người vừa rồi mắt sáng lấp lánh không phải là anh ý.
Hơn tám năm sau, ánh mắt Khương Dịch nhìn Trì Yên vẫn y như cũ chẳng chút thay đổi.
Thẩm Văn Hinh vừa rồi có chú ý quá, chỉ cần chỗ nào có Trì Yên, những kẻ khác tỏng mắt anh đều thành không khí cả.
Bao gồm bà và Khương Du Sở luôn.
Là người mẹ sinh ra anh, nuôi anh lớn, Thẩm Văn Hinh buồn bực thở dài, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy rất vui vẻ.
Bà vỗ vỗ bả vai Trì Yên, giọng điệu ôn hòa: “Hôm nay mệt mỏi rồi, bảo Khương Dịch chú ý một chút rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Văn Hinh nói hình như hơi có thâm ý gì đấy.
Trì Yên gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi Thẩm Văn Hinh chuẩn bị thuốc cần uống cận thận rồi, đến lúc ra khỏi cửa đã là 10h tối rồi.
Trì Yên không hề buồn ngủ, click mở tin nhắn lúc trước Bạch Lộ gửi qua cho cô xem tỉ mỉ một lần.
Tất cả đều là về Đỗ Vũ Nhu, có chuyện Khương Vận đã nói trước với cô rồi, cũng có chuyện Khương Vận chưa có nói qua.
Ví dụ Đỗ Vũ Nhu phải ở cục cảnh sát mấy tiếng, có người đến bảo lãnh cho cô ta, đưa ra giấy tờ chứng minh thần kinh có vấn đề.
Sau đó không biết Bạch Lộ làm cái gì mà không nhắn tiếp.
Trì Yên gõ mấy chữ gửi qua:
【 sau đó thì sao? 】
Cách hai ba phút, Bạch Lộ trả lời: 【 bệnh tâm thần đương nhiên phải tống vào bệnh viện tâm thần rồi. 】
Mê Truyện Dịch
【Bây giờ bọn tớ đều đang ngồi xổm ở phía tây viện điều dưỡng Lam Sơn đây, vừa rồi thấy Đỗ Vũ Nhu, cậu không biết đây, không rõ là cô ta diễn quá siêu hay là có bệnh thật, lại giống đến thế. 】
Viện điều dưỡng Lam Sơn, chính là bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố Lam An này.
Bạch Lộ: 【đời này đoán là cô ta chẳng ra được nữa đâu, xí, cũng không xem cô ta chọc vào ai. 】
Trì Yên cạn lời.
【 được rồi, bọn tớ phải kết thúc công việc rồi, gọi sau nhé. 】
Những lời này mới nói chưa đến vài giây, Bạch Lộ lại bồi thêm câu nữa: 【 đúng rồi, 《 nhiếp hồn 》 ngừng quay rồi. 】
Hứng thú của Trì Yên cuối cùng cũng được khơi lên, vừa muốn hỏi tại sao, Bạch Lộ đã tặng cô 2 chữ_____ tạm biệt!
Đang ở chỗ cao trào lại đôth nhiên im bặt.
Trì Yên hận không thể cách màn hình túm Bạch Lộ ra: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-108-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Khương Dịch gọi điện thoại vẫn chưa về, một mình Trì Yên đợi thật sự nhàm chán, lại cầm di động lướt xem hot search trên Weibo một lần
Vừa rồi Bạch Lộ nói 《 nhiếp hồn 》 ngừng quay hẳn là tin tức nội bộ, vì trên mạng vẫn chẳng có động tĩnh gì cả.
Thế nhưng phía dưới Weibo của cô lại cực kì náo nhiệt.
Có người vào quan tâm hỏi thương tích của cô, cũng có kẻ nghi ngờ cô cố tình dùng cách này để lăng xê.
Người trước thì cô rep, kẻ sau cô chả có tâm trạng nào.
Trì Yên dứt khoát phát Weibo giải thích luôn: 【 Mình không sao cả, chỉ là cánh tay hơi đau chút thôi. 】
Nhanh chóng lượng share lên đến hàng ngàn, sau đó lại tiếp tục nhanh chóng đến cả hàng vạn luôn
Cũng may fans cô không ít, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện mấy cái bình luận nghi ngờ, cũng nhanh chóng bị đá bay xuống.
【 mấy ngày nay thật sụ là tự Yên Yên phát Weibo sao? Sao lại nói ít nhue thế chứ? 】
【 Yên Yên trong khoảng thời gian này không bình thường. 】
【 nữ thần, nếu chị có bạn trai, nhất định phải nói cho bọn em biết đấy! 】
Trì Yên rep “Được”.
Nhưng mà sợ rằng cũng chẳng có cơ hội mà nói với bọn họ rồi
Trì Yên lại lướt một vòng qua chủ trang, mãi đến 10h15", Khương Dịch mới về.
Cuộc điện thoại này của anh, ước chừng cũng mất đến nửa tiếng.
Trì Yên rời Weibo, lại mở cái game một người chơi kia ra, hỏi anh: "Ai gọi điện thoại thế?"
Lúc cô nói chuyện vẫn cúi đầu, lông mi vừa dài vừa đen, dịu dàng rũ xuống, bị đèn chiếu tạo thành cái bóng nhỏ, hơi hơi rung động, như là muốn bay đi mất.
Có thể là do cơ thể không thoải mái lắm, sắc mặt cô lúc này không được tốt, tái nhợt không có tí m.á.u nào.
Chỉ có trên môi như phủ một lớp son đỏ nhàn nhạt.
Khương Dịch nhẹ nhàng cười: “Em đoán xem?”
Game một người chơi cực kì nhàm chán, sau khi Trì Yên c.h.ế.t mấy chục lần thì không khống chế được bỏ điện thoại snag bên, trừ võng du ra, cô căn bản cũng không chơi trò chơi nào.
Trì Yên giương mắt nhìn anh, đoán thật: “Thẩm Ninh?”
“Tiếp tục đoán.”
Trì Yên: “…… Lục tổng?”
“Không phải,” Khương Dịch nhẹ nhàng chớp mắt, quay đầu nhìn đến ly nước còn một nửa, bên cạnh còn có mấy viên thuốc, "Việc công ti".
Trì Yên “Nga” một tiếng.