Phòng bệnh chỉ có giường đơn, nhưng cũng may có hai cái.
Trì Yên duỗi tay lấy nước uống thuốc, hàm hàm hồ hồ hỏi anh: “Hôm nay anh không phải về sao?”
Mê Truyện Dịch
“Về rồi thì ai chăm sóc em?”
“Em không cần có người chăm sóc,” Trì Yên quơ quơ tay trái, “Hoạt động tự nhiên này.”
Tay trái dù sao cũng chỉ có cái lỗ kim, lúc này đã không còn ảnh hưởng gì lớn.
Khương Dịch cũng không nghe cô, đi tới kéo ghế càng tới gần giường, ngồi cách cô càng gần, giơ tay vén tóc ra sau tai cho cô, “Mệt không?”
Trì Yên lắc lắc đầu.
Ngủ cả một buổi chiều rồi, nếu lại mệt nưac, chắc cô nên thành heo luôn cho xong.
“Thế có đói không?”
“Khương Dịch…… Em vừa mới ăn xong.”
Khương Dịch cong môi, anh dường như gần sát vào Trì Yên, biểu tình trên mặt Trì Yên cực kì đứng đắn, cô hỏi: "Anh có biết mẹ nói gì với em không?"
"Nói gì vậy?" Khương Dịch cực kì phối hợp.
"Mẹ nói, anh thực sự rất thích em."
Khương Dịch hơi thấp người xuống nhìn cô, khóe miệng như có như không khẽ câu lên, anh nhấn từng chữ một: "Anh quả thực rất thích em."
Trì Yên: “Bắt đầu từ khi nào thế?”
“Lần đó em khóc lóc gọi anh là Khương Dịch ca ca ——”
“Dừng!”
Trì Yên vốn đang muốn nghe thử cái chuyện yêu thầm khi xưa, kết quả, người này vừa nói ra khỏi miệng đã không muốn nghe nữa.
Cô nghĩ phải dứt khoát ném đề tài này đi thôi, vừa muốn hỏi anh chuyện liê quan đến 《 nhiếp hồn 》, lại nghe Khương Dịch mở miệng: “Kỳ thật trước đó đã thích rồi.”
“Vậy anh là vì em chưa thành niên, nên không thổ lộ với em sao?”
Trì Yên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cái khả năng này là cực kì thấp.
Khương Dịch, cái loại này người, hẳn là không phải suy xét đến loại vấn đề này đâu
Hắn với cái kiểu tính cách này…… Càng là kiểu sẽ không chủ động thổ lộ với bất kì.
Quả nhiên, Khương Dịch trả lời: “Không phải.”
“Lúc ấy không phải thích em đến nỗi không có em thì không sống được, sợ bản thân chỉ là nhất thời nông nổi, sẽ làm châm trễ em mất.”
Từ trước đến nay anh có thể đem tất cả tình cảm che dấu thực tốt, hơn nữa lúc đó Trì Yên còn quá đơn thuần, lại không bao giờ thử nghĩ đến chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-109-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Thẩm Văn Hinh và Lục Cận Thanh đều có thể nhìn ra vấn đề, nhưng cô thì vẫn không.
Trước kia Khương Dịch chưa từng động tâm tư với người khác, thật vất vả tìm hiểu, chỉ cảm thấy bản thân chỉ là nóng lên 3 phút* mà thôi.
Càng không tiếp xúc qua, lại càng thấy sợ hãi.
Một cô gái tốt như thế không thể bị hủy trong tay anh được, vì thế Khương Dịch cũng không để tình cảm này ở trong lòng nữa, áp lực thời gian trôi qua, ngược lại cũng không thấy sao nữa cả.
Trì Yên không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày.
Khương Dịch nhướng mày nhìn cô, “Hỏi xong chưa?”
Đương nhiên là chưa, Trì Yên buột miệng thốt ra: “Vậy vì sao anh lại muốn hôn em?”
“Không khống chế được mình.”
Trên thực tế, đấy cũng không phải lần đầu tiên Khương Dịch hôn cô.
Lần đầu tiên Khương Dịch hôn Trì Yên, là lần ở trong thư phòng Trì Yên làm bài tập bên cạnh anh mà lại ngủ quên.
Giấc ngủ đó của cô hình như cũng khá sâu, khi đó Khương Dịch cũng vẫn ngây thơ, chỉ lướt nhẹ chạm lên khóe môi cô hôn một cái, sau đó như bị điện giật đứng thẳng dậy.
Đầu choáng váng não nóng lên, Khương Dịch chạy ra ngoài ban công cho thoáng khí..
Lúc lướt qua mặt gương ở trong thư phòng, anh còn thấy cả mặt mình tỏng đó.
Xưa nay chưa từng đỏ lên như vậy.
Trì Yên đương nhiên không biết chuyện này, cô còn tưởng nụ hôn đầu của mình là mất ở trong học viên y khoa, cho nên lúc học đại học, mỗi lầm cùng Bạch Lộ đi qua học viện y khoa đều nhíu mày.
Mỗi khi như thế, cô lại có thể nhớ đến Khương Dịch, tuy rằng cô đã chẳng còn bao nhiêu ấn tượng về khuôn mặt của anh cả.
Nhưng này cũng không cản trở việc cô ở trong lòng trợn trắng mắt với anh
Tựa hồ đã cách rất nhiều năm.
Nhưng tính lại, rõ ràng Trì Yên mới tốt nghiệp còn chưa đến hai năm.
Suy nghĩ của cô bay xa đi, dường như mọi việc đều ập đến cùng nhau, cô nâng cằm, đối mắt nhìn Khương Dịch, nhưng anh nhìn anh có chút lóe: "Vậy đến lúc nào anh mới không có em thì không sống được hả?"
Trì Yên có chút thất thần, trong lúc nhất thời phía đối diện chả còn bóng người từ khi nào cũng không biết, chờ đến khi cô phản ứng lại, cả người đã rơi vào lòng của anh.
Mùi hương trên người anh sạch sẽ dễ chịu, Trì Yên dùng sức hít cái mũi, cũng không ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nữa.
Cô dùng khuỷu tay chọc anh: “Anh vẫn chưa……”
“Chưa từng thích người khác, vốn dĩ cho rằng cũng không thích em_____” Khương Dịch dừng một chút, cánh tay ôm cô buộc chặt thêm chút nữa, giọng nói ép xuống hơi thấp: “Sau đó có một lần lúc đi tìm Cận Thanh thấy em, đột nhiên muốn ôm em vào ngực, chỉ để mình anh chắn hết mọi đau khổ trên đời.”
Khương Dịch từ trước đến nay đều ít nói, hôm nay hiếm khi mới nói nhiều như vậy, Trì Yên nằm trong lòng anh, đặc biệt nghiêm túc lắng nghe.