Hôm nay Khương Dịch xưng hô với cô không bình thường.
Trì Yên một hơi thấy có mùi rượu, có chút ngọt, có chút chát, bay vào tỏng mũi thì lại cảm thấy choáng váng.
Trong lúc nhất thời phân không rõ là trên người cô hay là trên người Khương Dịch nữa.
Giọng Trì Yên có chút run: “Ai, ai là bà xã của anh?”
“Em nói xem ai là bà xã của anh?” giọng Khương Dịch càng thấp, tay ôm càng chặt.
Trì Yên vừa rồi bị anh dọa sợ tới mức không nhẹ, tim đập vẫn chưa bình tĩnh lại, duỗi tay bẻ tay anh đang bám lên eo mình, “Anh bỏ tay ra……”
Anh dùng sức không tính là lớn, nhưng Trì Yên vẫn không thể tránh được.
Trên người cô lại mặc bộ lễ phục kiểu cúp ngực, động tác chỉ cần hơi lớn một chút rất có khả năng sẽ lộ hết cảnh xuân.
Trì Yên ỡm ờ, vẫn chưa kịp đẩy người ra, tiếng chuông di động đã vang lên trước.
Không cần xem cũng biết là Tống Vũ đang đi lấy đồ ăn.
“Anh buông em ra trước, bạn em gọi rồi đây này.”
“Nhớ anh sao?”
Không cho anh nghe được đáp án anh muốn, đoán chừng trong thời gian ngắn Trì Yên đừng mong rời khỏi lòng anh.
Từ trước đến nay Trì Yên luôn là kẻ thức thời, lập tức đáp: "Nhớ, đặc biệt cực kì nhớ."
Kỳ thật cũng không tính là nói dối.
Cô đã hơn một tuần không gặp Khương Dịch rồi, nói không nhớ khẳng định là giả.
Ban đầu mấy ngày đều vội vã còn tốt, đến lúc ăn cơm cũng có khả năng qua, trong đầu tạm thời không nghĩ đến người này, nhưng cứ đến lức rảnh rỗi lại không khống chế được bắt đầu suy nghĩ miên man
Khương Dịch bận, cô lại không thể quấy rầy công việc của anh.
Mỗi ngày gọi điện một lần, mỗi lần lại là do mình không chịu được ngủ trước.
Quanh tai vẫn yên tĩnh như cũ.
Bữa tiệc tối ồn ào tựa hồ đnag cách rất xa, Trì Yên bị ôm, cứ hít vào thở ra, xung quanh đầy mùi rượu.
Cô nhíu nhíu mày thử hỏi một câu: “Uống rượu à?”
Trì Yên thật ra hỏi cũng không tự tin gì, dù sao thật sự mà nói, có khả năng có uống còn nhiều hơn Khương Dịch.
Người đàn ông phía sau đáp lại: “Xã giao.”
Trách không được, xưng hô với cô lại không bình thường thế.
Điện thoại lại rung lên, Trì Yên giật mình, “Em thật sự phải quay lại rồi……”
Tống Vũ nếu tìm không thấy cô, không chắc sẽ làm ra chuyện gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-115-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Mê Truyện Dịch
Ngược lại lần này Khương Dịch giữ chặt nữa, cánh tay mới buông lỏng, Trì Yên đã chui từ trong lòng anh ra ngoài, tiếng giày cao gót “Lộc cộc” chạm trên mặt đất vang, cô lập tức lùi lại đến hơn một thước.
Lại vừa nâng mắt, cô nhìn thấy mắt Khương Dịch hơi cong lên.
Người đàn ông tây trang sạch sẽ phẳng phiu, tầm mắt lại hướng lên trên, có thể là do vừa uống xong rượu, trên mặt anh hơi đỏ, đáy mắt sáng ngời, nửa cười không cười.
“Em nhớ anh như thế à?”
Nếu không phải bởi vì phía sau còn có bức tường, anh thậm chí hoài nghi Trì Yên còn có thể trực tiếp lùi đến hơn mười mét cơ đấy.
“Nhớ thật mà,” Trì Yên l.i.ế.m môi, “Em là sợ bị người khác thấy thôi.”
Trường hợp này paparazzi đông đảo, vừa rồi bị Khương Dịch ôm trong chốc lát, Trì Yên đã cảm thấy bản thân sơ suất quá.
Rốt cuộc là trong trường hợp có công chúng, cô luôn phải giữ khoảng cách với người khác phái.
Cho dù cái người khác phái này, là nửa kia trên hộ khẩu của cô.
Di động đã ngừng rung, sau lưng Trì Yên thấy hơi ngứa, hình như là khóa váy cộm lên da.
Trì Yên cũng không để ý, duỗi tay chỉ chỉ ra phía sau Khương Dịch, nhắc nhở anh: “Lục tổng hình như đang đợi anh.”
“Chút nữa uống ít rượu thôi.”
Trì Yên mũi chân nhẹ điểm: “Đã biết.”
Uống ít hay không, cơ bản là không phải do cô quyết định đến.
Đến lúc đó lãi tổng của Ái Luyến giới thiệu cô với người khác, lại có người đến mới rượu, làm thế nào cũng không có biện pháp từ chối.
Trì Yên không nói ra, hiện tại cô chỉ một lòng nghĩ làm sau chạy nhanh khỏi Khương Dịch trước, cô còn phải đi tìm Tống Vũ nữa.
Tống Vũ tính nôn nóng, nói không chừng lúc này chờ đã phát bực lên rồi.
Hôm nay Khương Dịch đến đây cũng là vì chính sự, thấy cô nghe lời, giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này mới xoay người rời đi.
Trì Yên vừa rồi nghẹn một hơi, sau khi thở dài một một cái, đột nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ.
Không đến vài giây, Khương Dịch còn chưa bước đến bước thứ hai đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Người phụ nữ thân kiểu thể nhuyễn, n.g.ự.c mềm mại dán lên lưng anh, cạnh một tầng vải mỏng mà ma sát
Quả nhiên không uổng công thương cô, còn biết chủ động nhào vào trong ngực.
Ánh mắt Khương Dịch tối lại, yết hầu lên xuống, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy Trì Yên sau đầu nhỏ giọng nói: "Khương Dịch, hình như lễ phục của em bị rách......"
Giọng cô đặc biệt nhỏ, mơ hồ còn mang theo vài phần nức nở.
Khương Dịch không nghe rõ: “Làm sao vậy?”
“…… váy em rách!” giọng Trì Yên lập tức lên cao mấy độ.
Đúng lúc Lục Cận Thanh ở phía trưics vừa vặn xoay qua liếc hai người bọn họ một cái.