“Tháng này có một giải đấu thiết kế lớn, mấy hôm trước Khương Mẫn về nước chắc cũng là vì chuyện này, vừa vặn hai tháng trước Thẩm Ninh đã đem bản thảo thiết kế gửi cho em một phần, sau đó hôm nay lúc Khương Mẫn đến đây, em cố ý nói bản thảo để trên bàn trà.....……”
Khương Du Sở nói rồi cúi người lấy bản thảo trên bàn trà lật lật qua, “Quả nhiên bị chị ta cầm đi.”
Hai tháng trước, quan hệ của Khương Du Sở và Thẩm Ninh vẫn chưa tệ lắm.
Thẩm Ninh muốn ở bên Khương Dịch, trước tiên nhất định xuống tay bên Khương Du Sở, lúc ấy vì biểu đạt không chuyện gì không nói với Khương Du Sở, nên mỗi lần thiết kế bản thảo đều sẽ chia cho Khương Du Sở xem cùng
Cho dù Khương Du Sở làm tin tức, căn bản không nghĩ xem thiết kế gì gì đó.
Cô vốn định đều để xuống đáy hòm, cũng không ngờ hôm nay sẽ dùng tới.
Điều duy nhất Khương Du Sở không nghĩ ra chính là, Khương Dịch vì sao đột nhiên muốn chỉnh Khương Mẫn.
Cô nàng nhìn Khương Dịch, bởi vì vấn đề tư thế, không nhịn được lại để tay lên đùi Trì Yên, "Anh, chị ta đắc tội anh thế nào?"
Khương Mẫn và Khương Vận quan hệ không tốt, do yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên hai anh em Khương Dịch cũng đều có quan hệ không tốt với Khương Mẫn.
Nhưng dù không tốt, đây cũng là lần đầu tiên Khương Dịch bẫy Khương Mẫn.
Khương Du Sở nghĩ tới nghĩ lui, may mắn đầu óc xoay chuyển cũng đủ nhanh, nhìn về phía Trì Yên: "Chị dâu, chị ta đặc tội chị à?"
Trì Yên cũng không định gạt Khương Du Sở, nói đơn giản chuyện bộ lễ phục một lần.
Cái váy kia đến bây giờ vẫn được cất giữ cẩn thận, khóa kéo sau lưng rõ ràng là bị người ta cố ý cắt mở từ trước, khóa kéo là đồ đểu, mặc lên người trong thời gian dài, mài mòn sẽ càng lúc càng nhiều, dễ dàng bị hỏng.
Trì Yên vốn dĩ cho rằng Khương Dịch sẽ không để ở trong lòng, dù sao qua một lúc, cũng không thấy anh nhắc đến vẫn đề ấy nữa.
Khương Du Sở cả kinh cắn móng tay: “Nhìn không ra a, Thẩm Ninh lại hư như vậy?”
Trì Yên không tỏ ý kiến.
Thẩm Ninh người này…… Khả năng chỉ là xấu xa với cô thôi.
Trì Yên cùng Khương Dịch ở Giang Nam nhất phẩm ăn cơm chiều.
Trì Yên ăn không nhiều, nhưng vẫn bị Khương Dịch buộc uống hai bát đu đủ hầm sữa.
Khương Du Sở ngồi đối diện cười, vẻ mặt ái muội: “Mẹ em có nói, ăn chỗ nào bổ chỗ đấy.”
Khương Dịch cũng không phản bác: “Ngoan, ăn nhiều một chút.”
Trì Yên: “……”
Bên tai cô nóng lên, cúi đầu xuống bộ n.g.ự.c không tính là nhỏ lắm của mình, lập tức không muốn ăn nữa.
Lúc 9h tối, Khương Dịch và Trì Yên mới rời khỏi Giang Nam nhất phẩm.
Bụng Trì Yên ăn đến sắp nổ ra luôn, một bước cũng không muốn đi, leo lên người Khương Dịch cũng không muốn dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-123-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Khương Dịch cũng rất nghe cô, cô không muốn đi anh liền cõng cô ra xe.
Trong miệng Trì Yên đều là mùi sữa, lúc nói chuyện, hô hấp phả lên tai anh, vừa mang theo một loại ấm áp tinh khiết, vừa thơm: "Chị Khương Vận nhận cho em một bộ phim rồi."
Mê Truyện Dịch
Anh thấp thấp đáp: “Ân.”
“Không có cảnh thân thiết nào.”
Trì Yên dừng một chút, giọng càng mềm càng nhẹ: “Anh vui không…… Ông xã?”
Trì Yên cảm thấy hình như mình uống phải sữa giả rồi.
Sau khi nói xong, giọng cô thấp đến mức đã có chút nghe không rõ, âm cuối không hề bị nâng lên mà còn bị cô ép xuống.
Cánh tay Trì Yên dùng sức, tay ôm cổ anh càng thêm chặt.
Không biết là do thời tiết quá khô nóng hay là do da mặt cô quá mỏng, lại như có một cỗ khí nóng vọt lên tận tới mặt.
Cô chôn mặt sau cổ anh, hoảng hốt nghe thấy tiếng anh thâm thấp cười: "Ân."
Từ trước đến nay, Khương Dịch không có nhiều ý kiến về việc Trì Yên quay cái gì. Nhưng không có ý kiến không có nghĩa là anh thấy vui khi thấy cô đi quay.
Rốt cuộc thích lâu như vậy, nhìn thấy cô thân thiết với gã đàn ông khác sẽ khó tránh khỏi không vui.
Cho dù anh tinh tường biết đóng phim khác với thực tế.
Nhưng cũng không có biện pháp, Trì Yên thích, anh cũng yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thích thôi.
Nghe được đáp án mình muốn, Trì Yên cảm thấy khá mỹ mãn, đung đưa chân hừ ra một cái bắt đầu ngâm nga giai điệu hát.
Giọng của cô rất dễ nghe, không giống Tống Vũ, ngũ âm không đầy đủ, nghe cô ngâm nga giai điệu thôi cũng là một loại hưởng thụ
Ánh đèn đường màu vàng cam tỏa ra, phủ kín cả con đường, Khương Dịch cõng cô từ từ bước, rõ ràng hôm nay căn bản không hề uống rượu, lại giống như bị say, suy nghĩ chẳng được gì.
Trì Yên ở sau lưng hỏi anh: “Khương Dịch, anh thích em sao?”
“Thích.”
“Thích bao nhiêu?”
Khương Dịch cong môi: “Muốn thích bao nhiêu thì thích bấy nhiêu”
Trì Yên hừ nhẹ, khóe miệng cong cong, lại lăng yên không nói.
·
Trên đường về, Trì Yên mơ mơ màng màng buồn ngủ cả một đường.
Cô không thích gió điều hòa lắm nên mở hết cửa xe ra, để gió bên ngoài thổi vào, sau khi càn quét cả xe một lượt lại thổi qua bên Khương Dịch, đi ra.