Giọng anh thấp, nhưng lại dịu dàng không ít: “Bà xã, anh biết sai rồi, đừng giận được không?”
Không tức giận mới lạ đó.
Trì Yên căn bản không khống chế được bản thân nữa, nước mắt rơi càng nhiều, giống như không thể giữ lại được.
Trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào bình tĩnh lại, cô vừa tránh người vừa lạnh giọng: "buông em ra."
Vì thế Khương Dịch thật sự thả tay ra.
Trì Yên thu lại bước chân, lảo đảo ngã về phía trước nửa bước, vừa vừa giơ tay lau nước mắt, đã bị anh ấn bả vai xoay người lại.
Khương Dịch ôm cô vào lòng, cằm nhẹ chống trên đỉnh đầu cô, “Bà xã ngoan, đừng khóc.”
Mê Truyện Dịch
Dừng vài giây, anh lại bỏ thêm một câu: “Ông xã biết sai rồi.”
Giữa trưa nay Khương Dịch mới tỉnh, nằm trên giường nằm nửa ngày cộng một buổi tối, vốn dĩ đã cảm thấy khó chịu, kết quả mắt ra người đầu tiên thấy còn không phải người mình muốn gặp nhất.
Cô nhóc này cũng thật chuyên nghiệp, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, kết quả lần này mới bị tai nạn xe cộ, vừa quay đầu cái đã đi ghi tiết mục.
Lúc Khương Vận ở bên cạnh nói với anh, Khương Dịch mặt không biểu cảm mà nghe.
Vừa vặn TV bệnh viện vẫn mở, trên có chiếu một bộ phim Hàn quốc của năm, cốt truyện cẩu huyết một người lại đến một người, cái gì mà bị tai nạn xe làm mất trí nhớ, cái gì mà ung thư đều lôi ra hết, Khương Vận còn ở bên cạnh xem đến là ngập tâm, "Quả nhiên mất trí nhớ là lí do tốt vạn năm không đổi."
Khương Dịch liếc vài lần.
Cũng không phải là lí do tốt sao…… Vốn dĩ nữ chính tránh xa nam chính cả ngàn dặm, sau khi biết nam chủ vì mình mà mất trí nhớ, lại đổi tính làm như một khắc cũng không muốn rời.
Kết quả đổi đến trên người anh, không chỉ không làm cho Trì Yên nhiệt tình thêmm ngược lại còn phải đi quỳ vỏ sầu riêng.
Phim truyền hình quả nhiên đều là gạt người.
Khương Dịch vốn dĩ chỉ muốn trêu Trì Yên một chút, không ngờ trêu một cái lại chọc cho cô phát khóc luôn.
Anh nhẹ giọng đem lời hay ra nói hết một lượt, Trì Yên vẫn dựa trong n.g.ự.c anh hít hít cái mũi nhỏ, một câu cũng không chịu nói.
Lúc Trì Yên khóc tiếng rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy, tiếng khóc yếu ớt như muỗi kêu bay vào trong tai, Khương Dịch liền cảm thấy có chút chịu không nổi.
Anh thích đem Trì Yên lăn lộn đến phát khóc, nhưng lại cố không thích cô khóc vì không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-128-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Lục Cận Thanh nói anh có bệnh, Khương Dịch từ trước đến nay không tỏ ý kiến.
Không có cách nào phủ nhận, bởi vì chính anh cũng cảm thấy bản thân có bệnh.
Khương Dịch buồn bực nói, “Đừng khóc!”
Giọng điệu có chút nặng, Trì Yên ngừng một chút, tiếng hít mũi càng rõ, anh lại không tự giác mềm xuống, “Về rồi lập tức đi quỳ, quỳ tới bao giờ cũng được.”
Trì Yên lấy áo sơ mi của anh lau lau nước mắt, khóc nhiều có chút khát nước, lúc này mới ngừng lại, nâng mặt xoay người đi luôn
Khương Dịch theo phía sau, sợ lại chọc cô tức giận, lúc nói chuyện dịu dàng chả giống anh chút nào: "Còn giận sao, bà xã?"
Trì Yên ngừng lại, đứng yên trước cánh cửa sắt khắc hoa của biệt thự
Không có chìa khóa Trì gia, chỉ có thể ấn chuông cửa.
Trì Yên ấn chuông cửa, đợi người ra mở non nửa phút, tay đáp trên cửa sắt, ngón tay dọc theo hoa văn khắc hoa nhẹ trượt xuống, rốt cuộc chịu nói chuyện với anh: “Khương Dịch, anh biết lúc anh nói không nhớ ra em là ai, lúc ấy em nghĩ gì không?”
Khương Dịch kéo tay cô, “Nghĩ gì thế?”
Trì Yên tùy ý để anh lôi kéo, khóc một lát, mắt lúc này quả nhiên có chút sưng, hốc mắt vẫn phiếm hồng, lúc quay đầu nhìn qua, giống như chú thỏ con chịu ủy khuất rất lớn.
“Lúc ấy em suy nghĩ, nếu anh thật sự không nhớ ra em, em nên làm gì để anh lại thích em một lần nữa.”
Khương Dịch rũ mắt nhìn cô, đáy mắt tựa hồ có sao trời đã lướt qua.
“Sau đó em lại nghĩ lại, cảm thấy em căn bản không có bản lĩnh ấy,” Trì Yên rất tự hiểu sức mình, quay đầu lay cửa sắt, “Cho nên định lừa anh nói chúng ta đã ly hôn, sau đó đi tìm mùa xuân thứ hai cho mình.”
Vừa mới dứt lời, cô rõ ràng cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình càng thêm chặt, “Thật à?”
Lúc này Trì Yên mới cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít, cô nâng nâng cằm, tiến lên để người giúp việc đối diện mở cửa cho hai người: “Đương nhiên.”
Là giả.
Người giúp việc làm ở Trì gia đã mười mấy năm rồi, vẫn luôn đi theo từ thành phố khác đến thành phố Lâm An.
Quan hệ gia đình Trì Yên phức tạp lại cẩu huyết, mẹ cô chưa kết hôn đã có thai, sinh cô xong thì ném cho cậu. Sau khi cậu hi sinh trong nhiệm vụ, lại trằn trọc về với cha ruột ở Trì gia.
Khi đó Trì Yên đã hơn mười sáu tuổi, cách xa nhau nhiều năm như vậy, tựa hồ đến m.á.u mủ tình thâm hay thân tình gì gì đều không tồn tại nữa —— khả năng vì Trì Viễn Sơn vốn không có tình cảm với mẹ cô, nên ông cũng không thích đứa con gái là Trì Yên.