Cô giương mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh rất sáng, mang theo tầng sáng mỏng, bên trong còn có bóng dáng của cô, không lớn, nhưng laih chiếm hết toàn bộ đồng tử đen láy của anh.
Mê Truyện Dịch
Lòng bàn tay Trì Yên hơi ngứa, ngay tim cũng đều bắt đầu có chút phát ngứa, sau sửng sốt vài giây, cô rút tay từ trong tay Khương Dịch về, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trì Yên nấu một ly canh giải rượu, lại lấy một ly nước để pha thuốc cảm
Không phải nhiều chuyện phức tạp gì, cô lại mơ mơ màng màng làm mất tới mười phút.
Lúc bưng hai cái ly lên lầu, Khương Dịch đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Giọng anh rất dễ nghe, trầm thấp trong sáng, Trì Yên nghe mà muốn ngủ. Đặt m.ô.n.g ngồi trên giường, chờ Khương Dịch nói chuyện điện thoại xong quay lại, cô liền đem canh giải rượu đưa qua.
Nửa phút sau, cô lặp lại động tác trước đó, đem ly nước pha thuốc cảm đưa qua.
Khương Dịch nhận lấy, lần này lại không trực tiếp uống.
Anh đứng, Trì Yên ngồi, chênh lệch chiều cao giữa hai người lập tức kéo dài ra, Trì Yên vốn từ yếu thế lại biến thành cực kì yếu thế.
Cô nghiêng nghiêng đầu, giải thích: “Là nước pha thuốc cảm thôi.”
Khương Dịch tắm rửa xong, mùi rượu trên người tuy nặng nhưng cơn say thì đã giảm hơn phân nửa rồi, anh nhướng mày nhìn qua, muốn cười lại không cười.
Trì Yên khô khan giải thích: “Thật sự chỉ có nước pha thuốc cảm thôi.”
Lời giải thích yếu ớt vô lực, dù sao thì Trì Yên cũng là người từng có tiền án rồi.
Lúc ấy Khương Dịch vào đại học, phía sau có vô số cái đuôi nhỏ đi theo.
Nhưng duy nhất chỉ có Trì Yên là một cái trắng trợn táo bạo nhất.
Ngày đó, lần đầu tiên đem quà của một chị gái nào đó chuyển cho Khương Dịch, Trì Yên bị anh trừng mắt nhìn liếc một cái.
Không phải là hung tợn, mà là lạnh vèo vèo.
Trì Yên cảm thấy mình không hề làm chuyện xấu gì, lại vô duyên vô cớ bị anh mặt không biểu tình trừng mắt liếc một cái như thế, trong lòng cực kì không công bằng.
Vừa đúng lúc mấy ngày nay Khương Dịch bị cảm mạo, buổi tối lúc đem ly nước pha thuốc cảm cho anh, liền vì trả thù mà nhân tiện bỏ thuốc khác vào.
Sức khỏe cô không tốt, nên lúc nghỉ lễ phải uống không ít thuốc bổ, thời gian ở Khương gia trên người cô lúc nào cũng có mùi thuốc Đông Y, nhưng thật ra cũng không hề khó chịu, lại ngoài ý muốn hài hòa với hương sữa tắm trên người cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-13-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Khi Khương Dịch uống ly nước pha thuốc cảm bỏ thêm thuốc bổ m.á.u Đông Y kia, Trì Yên đang đứng đối diện anh.
Cô gái nhỏ lúc ấy không cao như bây giờ, nhưng cũng đã 1m6 rồi, vẫn là lùn hơn anh hơn một cái đầu.
Sau khi ly nước đã cạn đáy, cô đã hỏi một câu khiến Khương Dịch cả đời khó quên: "Uống có ngon không?"
Khương Dịch theo bản năng câu môi, độ cung còn chưa kịp kéo hết ra đã có một khí nóng bốc lên trong cơ thể, cả người khô nóng.
“Khương Dịch ca ca, anh chảy m.á.u mũi kìa.”
Trì Yên nghiêm trang, đôi mắt sáng long lanh, giống như tiểu bạch thỏ, muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, môi hồng nhạt nhẹ nhấp, ươn ướt.
Lúc đóng lúc mở, làm m.á.u mũi Khương Dịch chảy càng nhiều.
Trì Yên: “Em muốn đi nói cho dì biết, anh thế mà nhìn em lại chảy m.á.u mũi đấy.”
Lúc đó mặt Khương Dịch cũng chả có bao nhiêu biểu tình, anh xé tờ giấy, lấp kín cái mũi, sau đó nâng mắt nhìn cô, đáy mắt đen đặc lại như có ánh lửa bốc lên.
Trì Yên nói được thì làm được
Cùng ngày hôm đó, Khương Dịch bị Thẩm Văn Hinh lấy danh nghĩa “Mơ mộng đến thiếu nữ vị thành niên” tận tình khuyên bảo, giáo dục đến hơn 10 giờ. Ngày hôm sau còn sai anh cầm bút chì phác họa của Trì Yên đi giải phẫu chuột bạch nữa chứ.
Nhưng mà Trì Yên vẫn là đánh giá Khương Dịch quá thấp
Cô tính kế anh một lần, anh lại có thể dùng vô số loại phương pháp tới trị cô.
Khi đó internet vẫn chưa phát triển lắm, mỗi lần Trì Yên cầm đề cao trung đến hỏi Khương Dịch, người nọ liền lấy ngòi bút viết nhẹ trên giấy: “Gọi ca ca.”
Khi đó anh rất thích nghe Trì Yên gọi “Ca ca”.
Hơn nữa so hiện tại ham muốn này lại cực kì nghiêm trọng, giọng không đúng không được, biểu cảm không đúng cũng không được.
Nhưng Trì Yên vãn phải khuất phục vì đống đề toán, đề lý kia, mỗi ngày đều phải thay đổi ngữ điệu, thay đổi biểu tình mà gọi "Khương Dịch ca ca" mấy chục lần.
Trì Yên có thiên phú diễn xuất, hoàn toàn là nhờ Khương Dịch khai ohas ra.
Có một lần cô bị ức h.i.ế.p quá đáng, mắt đục đỏ ngầu, giọng nói run run, kết quả người kia không chỉ không d.a.o động, ngược lại còn cúi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Khi đó, Trì Yên chỉ cho rằng người này không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, mãi đến khi lên Đại học quen được Bạch Lộ, cô bị Bạch Lộ lôi kéo xem loại phim giáo dục kia, trên màn hình, nữ chính cũng muốn khóc nà không khóc gọi một tiếng “Ca ca”.