Trì Yên nhàm chán quay về phòng, lúc đi ngang qua thư phòng mới phát hiện cửa không có đóng kĩ, có ánh đèn từ teong phòng hất ra theo khe cửa, kéo dài một đường sáng dài.
Trì Yên đứng ở bên ngoài, vẫn có thể mơ hồ nghe được giọng nam từ bên trong truyền ra.
Cô vốn dĩ cho rằng Khương Dịch đến công ty tăng ca, dù sao cả ngày hôm nay đều không làm gì cả, hoàn toàn không ngờ anh lại vẫn ở nhà.
Trì Yên chỉ đứng non nửa phút, sau đó mới hạ quyết tâm đẩy cửa ra, rón ra rón rén, vô thanh vô tức lẻn vào thư phòng.
Động tác của cô quả thật quá nhẹ, từ việc đi vào đến lúc đóng cửa, lại đến đi đến phía sau Khương Dịch, không hề phát ra tiếng động nào.
Đến gần rồi, cô mới nghe được đại khái nội dung cuộc điện thoại này
Là về tai nạn xe cộ tối hôm qua
Hình như là vì tài xế mệt nhọc điều khiển xe, lại thêm tình hình thời tiết hôm qua không tốt nên mới không cẩn thận tông phải, bây giờ đã giao hoàn toàn cho bên cảnh sát giao thông xử lí rồi.
Trì Yên ngại dép lê có tiếng động, hiện tại lại là giữa hè, nên lúc ở cửa đã cửi dép ra, chân trần đi trên sàn, không cảm thấy lạnh, ngược lại rất thoải mái.
Đầu điện thoại bên kia hẳn là Lục Cận Thanh, vì nàng nghe thấy Khương Dịch mắng cậu ta một câu: “Lăn, cô ấy ngủ rồi.”
Khóe miệng Trì Yên dương lên một chút, sau đó lại tiến lên phía trước một bước, duỗi tay ôm vòng eo tráng kiện của anh.
Cơ thể Khương Dịch rõ ràng cứng lại một chút, “Cúp đây.”
Cuộc điện thoại không biết đã kéo dài bao lâu bấy giờ mới bị anh cắt đứt, Trì Yên thu tay rất nhanh: "Vừa rồi em đi xuống tìm sầu riêng của em."
Khương Dịch: “……”
“Nhưng lại không tìm được.”
“Vậy đừng tìm nữa.”
“Có phải bị anh ném rồi không?”
Khương Dịch dõng dạc: “Phải.”
“Ném cũng không sao, ngày mai em vẫn có thể đi mua.....……” Tay Trì Yên đột nhiên bị nắm lấy, giọng cô nhẹ hơn rất nhiều, một chữ cuối cùng không rõ nữa, cô vừa muốn thuận thế thu tay lại, đã bị anh xoay người ôm lấy.
“Bà xã, em bỏ qua cho anh được không?”
Trì Yên không còn lời gì để nói.
Đương nhiên là không bỏ qua được rồi.
Quỳ sầu riêng chẳng qua chỉ là cái lý do mà thôi, một lí do thể hiện sự tức giận của cô.
Nhưng lại bị Khương Dịch nói trắng ra như vậy, Trì Yên vẫn phải căng da đầu nói: “Sao phải bỏ qua hả, anh đáng đời mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-132-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Giọng nam trên đỉnh đầu thấp thấp cười, “Sao không đi dép?”
“Không muốn đi đó.”
Vừa dứt lời, cô đã bị Khương Dịch bế thốc eo lên, "Sau này đi dép cẩn thận vào, không được để cảm lạnh đâu đấy."
Trì Yên thấp giọng đáp: “Vậy anh ôm em về, em muốn đi tắm.”
Giọng Khương Dịch cũng rất thấp, tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô càng chặt: "Tắm chung."
Trì Yên cũng không phải đứa trẻ mới lên ba, sao có thể không hiểu “Tắm chung” có thâm ý gì, nếu là ngày thường, cô còn cảm thấy những lời này không có gì, cùng lắm thì bị Khương Dịch lăn lộn qua mấy vòng.
Nhưng lúc này trong đầu Trì Yên lại cứ vang vọng mãi lời Khương Vận nói với cô.
Vừa rồi Khương Vận gọi điện cho cô, trừ chuyện hỏi thăm tình hình của Khương Dịch, còn thông báo lịch sắp xếp mấy ngày nay nữa ——
Cuộc họp báo của bộ phim đã quay xong bắt đầu lúc 9h sáng mai, ngau sau đó là bộ phim huyền nghi 《người dẫn đường》 vì để phối hợp với diễn viên chính nên phải khởi quay trước thời gian.
Vốn dĩ định sẵn là giữa tháng 8, kết quả lại nhảy đến cuối tháng 7.
Khương Vận vốn đang định trong lúc này nhận thêm mấy quảng cáo cho Trì Yên, kết quả sau khi nhận được thông báo thì phải bỏ hết.
Mười quảng cáo thua một bộ 《 người dẫn đường 》này.
Mê Truyện Dịch
Dùng lời nói hoa mỹ của Khương Vận mà nói, nếu Trì Yên có thể dựa vào《người dẫn đường》 chứng minh được thực lực của mình, con đường sau này sẽ thông thoáng không ít rồi.
Trì Yên thậm chí cảm thấy, nếu bản thân quen Khương Vận sớm hơn mấy tháng, khẳng định không có cơ hội nhận được bộ phim văn nghệ tình yêu kia.
Trì Yên mũi chân duỗi thẳng, mười ngón chân trắng nõn xinh đẹp, khinh khinh xảo xảo đặt trên dép của Khương Dịch, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo sơ mi của Khương Dịch: “Không cần, mai em còn phải tham gia cuộc họp báo……”
“Nghĩ cái gì thế?” anh thấp thấp cười, “Chỉ tắm rửa một cái thôi mà.”
Giọng điệu Khương Dịch bình thản, không chút phập phồng, nghe vô cùng thuần khiết, như vậy so ra, hình như suy nghĩ trong đầu cô có vẻ đều đen tối quá.
Trì Yên hừ nhẹ: “Em không tin.”
Rõ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lại ra bộ thuần khiết với cô nữa chứ.
“Thật mà, lừa em là chó luôn.”
Trì Yên sửng sốt một hồi lâu, mãi đến khi bị anh ôm vào trong phòng tắm, vẫn còn đang suy nghĩ câu nói kia của anh có ý gì.
Bồn tắm rất lớn, đủ lớn để cho hia người cùng vào
Nước ấm xả bên cạnh, trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, phủ một tầng hơi nước lên cả tường men sứ lẫn gương soi, mơ mơ hồ hồ một mảnh.