Anh vừa lau tóc vừa đi qua, lúc đến gần thì tùy ý ném khăn lông lên ghế, duỗi tay chạm vào mặt Trì Yên.
Trì Yên đang ngồi xếp bằng, lại có giọt nước trên tóc anh rơi xuống, nhỏ vào giữa gan bàn chân, hơi hơi lạnh lại hơi hơi ngứa, Trì Yên nâng mặt nhìn anh: “Khương Dịch, em rất xấu sao?”
Mắt Khương Dịch hơi nhíu, không đáp, còn đang nhìn chỗ nào nữa không biết.
Đường cong bên sườn mặt anh vô cùng hoàn mỹ, lại giống như mang theo nửa phần cảm giác thanh tâm quả dục, tầm mắt Trì Yên nửa híp lại đi xuống dưới, sau đó lại nhìn đến đôi môi của anh.
Độ cung không lớn, nhưng rõ ràng là đang cười.
Mặt Trì Yên nóng lên, cảm thấy ngượng ngùng lại tức giận, tiện tay vớ lấy cái gối nện lên người anh: "Anh cười cái gì?"
Gương bị cô tùy tay ném trên giường, ga trải giường mềm như bông bị đè lên tạo ra không ít nếp uốn, Trì Yên rõ mắt nhìn gương mặt mình trong gương.
Tuy rằng tức muốn hộc máu, nhưng mà môi hồng răng trắng, vẫn có thể nhìn được mà.
Khương Dịch càng không nói lời nào, Trì Yên lại càng là cảm thấy vẻ ngoài của mình có vấn đề.
Cách non nửa phút, cô lại lần nữa nâng mặt lên tới, đem lui người ngồi lên đùi Khương Dịch: “Thật sự rất xấu sao?”
Cuối cùng Khương Dịch cũng quay mặt nhìn cô, khóe môi nhẹ cong, vẫn mang theo ý cười như cũ: “Không có.”
“Vậy sao vừa rồi anh không nói lời nào?”
“Anh đang suy nghĩ, bệnh viện nhà ai chữa mắt tốt,” tay anh phủ lên mắt cá chân của cô, lòng bàn tay ấm áp, hơi dùng lực kéo về phía mình, “Ai nói, để anh mang cô ta đi chữa mắt.”
Trì Yên nâng khóe miệng, híp mắt cười: “Thẩm Ninh nói.”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Anh muốn mang cô ta đi sao?”
“Không đi, mắt cô ta không tốt cũng chả phải chuyện ngày một ngày hai.”
Ngón chân Trì Yên cuộn lại một chút, tay anh dọc theo đường cong của cô đi lên, sau đó chui vào dưới váy ngủ của cô, lại hướng lên, dừng phía sau lưng cô
“trước kia mắt cô ấy cũng không hảo sao a?”
Khương Dịch đè cô xuống, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai xinh đẹp, nặng nề mà “Ân” một tiếng: “Cô ta mãi vẫn nhìn không ra anh thích em.”
“……”
Trì Yên không còn lời gì để nói, trong lòng nghĩ đến lời Khương Du Sở nói trước kia cũng không sai.
Không chỉ Thẩm Ninh, bao gồm cả Khương Du Sở cùng Trì Yên là người trong cuộc, lúc bắt đầu cũng không ai có thể nhìn ra.
Khương Dịch là một người muộn tao như vậy, nếu chính anh không muốn nói, ai có thể nhìn ra anh thích ai chứ?
·
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-137-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Chiều hôm sau《 Người dẫn đường 》chính thức khai máy, tối hôm qua Trì Yên lại lăn lộn nửa ngày với Khương Dịch, ngủ muộn nên quên không đặt báo thức, cứ ngủ thẳng một mạch.
Vở “Khuê mật đại chiến” kia của Thẩm Ninh và Khương Mẫn đã diễn ra cả buổi tối, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Tới hơn 8h sáng, độ hot vẫn không có xu thế giảm.
Trì Yên ghé vào giường lướt Weibo, dưới lớp chăn mỏng, cô vẫn chưa mặc quần áo, hai tay vòng ra khỏi chăn, trần trụi trắng nõn.
Cô cho rằng Khương Dịch đã tới công ty rồi.
Kết quả mới xem được một chút, của phòng đột nhiên mở ra.
Trì Yên quay đầu nhìn anh, kinh ngạc chớp mắt: “Anh vẫn chưa đi à?”
“Anh đi hay không đi, em còn không biết sao?”
Trì Yên “Nga” một tiếng, lúc quay đầu vừa rồi, có thể là bả vai động tác có chút lớn, chăn từ trên vai trượt xuống không ít, lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp, lưng lộ ra mảnh lớn, cánh tay vắt trên giường chỉ che được non nửa bộ n.g.ự.c no đủ.
“Đắp chăn cẩn thận vào,” Khương Dịch kéo ra cửa tủ quần áo, lấy ra nội y của Trì Yên, sau đó đi đến đuôi giường, "mới sáng ra, không cần câu dẫn anh."
Trì Yên biết sáng sớm là thời gian không thể chọc vào đàn ông, huống chi cô cũng không muốn Khương Dịch thành người phóng túng quá độ như Lục Cận Thanh, đặc biệt nghe lời kéo chăn lên, mặc nội y trong chăn.
Lúc Trì Yên mặc quần áo, Khương Dịch đứng phía trước, nửa dựa vào tủ đầu giường cười như không cười.
Trì Yên cảm thấy một màn này so với tưởng tượng còn hài hòa hơn nhiều.
Cô vừa thay quần áo vừa nói với anh: “Thẩm Ninh với Khương Mẫn thế mà vẫn đang trên hot search đấy”
Từ đêm qua đến giờ, ở trên đó ước chừng mười hai tiếng đồng hồ rồi.
Giọng điệu Khương Dịch nhàn nhạt, “Mua hot search.”
Trì Yên đã mặc xong nội y, chăn bị xốc lên, cô sửng sốt nhảy xuống giường đi tìm quần áo mặc hôm nay
“Có phải có bệnh không a, loại tin tức này còn đi mua hot search à?”
Giọng điệu Khương Dịch so với vừa rồi càng nhạt: “Anh mua.”
“……”
Trì Yên đang đứng trước tủ quần áo chọn đồ lập tức cứng người, sau đó lại làm như không có việc gì cầm bộ quần áo ra
Trì Yên đại khái biết ý Khương Dịch, phỏng chừng cũng là vì xả giận cho cô mà thôi.
Cô cảm thấy rất vui, tâm trạng giống như được ánh mặt trên bên ngoài chiếu rọi vào vậy đó.
Mê Truyện Dịch