Trì Yên dường như thấy được chính mình.
Mặt cô nháy mắt hồng rực lên, Bạch Lộ còn trêu ghẹo cô: “Yên Nhi cậu không phải ngây thơ như vậy chứ a?”
Giọng Bạch Lộ tựa hồ vẫn còn ở bên tai, Trì Yên theo bản năng nhéo nhéo lỗ tai, kết quả vừa giơ tay, đầu đã nặng nề rơi xuống, thân mình cũng bổ nhào về phía trước.
Không ngã vật ra đất nhưng lại còn không bằng bị ngã ra đất.
Mặt Trì Yên dán ở hai chân người nào đó, một lúc lâu sau cũng không dám động, mãi đến giọng Khương Dịch từ trên đỉnh đầu vang lên, thấp thấp oa oa: “Trì Yên.”
Trì Yên vẫn chưa kịp phản ứng lại, giương mắt lên nhìn anh
Đôi mắt cô đặc biệt m.ô.n.g lung, hình như vẫn chưa tỉnh táo lại được, đáy mắt như có một lớp kính bịt kín, phản xạ ra từng tầng ánh sáng.
“Muốn bị anh thượng cứ việc nói thẳng.”
Trì Yên vẫn như cũ không phản ứng lại, mãi đến khi cằm bị một vật nào khẽ chạm một chút.
Rõ ràng là thời kì thiếu m.á.u nghiêm trọng, cô lại có thể cảm nhận rõ được m.á.u đang cuồn cuộn không ngừng dồn về phía cằm, khuếch tán ra một mảng đỏ ửng. m.á.u nhằm phía cằm, khuếch tán khai một tảng lớn đỏ ửng.
Trì Yên giống như phản xạ có điều kiện lùi sau, vì động tác quá nhanh, đầu lập tức đập lên tường.
Hai mắt cô hoa cả lên, bụng nhỏ cũng truyền đến từng cơn đau quặn, nước mắt và tính tình đều bị đụng ra rồi, đầu nóng lên, cô giơ tay quơ quơ buột miệng thốt ra: “Em tình nguyện bị tay của mình thượng, cũng không muốn bị anh thượng.”
Nói xong ngẩng mặt lên nhìn, tầm mắt hai người chạm nhau, Trì Yên lập tức hối hận, vì nóng đầu mà lại nói bậy linh tinh rồi.
Khóe mắt Khương Dịch hơi hơi nheo lại, anh tiện tay kéo cái ghế dựa lại, ngồi xuống, hai chân dài để cạnh nhau, đường cong cực kì thon dài đẹp đẽ.
Mắt chạm nhau, Trì Yên thấy anh nhẹ cong môi.
Nửa phần đen tối, nửa phần hứng thú.
Anh mở miệng, gằn từng chữ một: “Thượng a.”
Dừng một chút, môi mỏng khẽ mở, lại nhẹ thả mấy chữ ra: “Dùng tay em, thượng cho anh xem.”
Mê Truyện Dịch
Lần đầu tiên Trì Yên biết Khương Dịch là loại người này.
Những lời không biết xấu hổ như thế, từ miệng anh nói ra, lại đều có thể mang điệu bộ trang nghiêm.
Trì Yên ôm chăn không nói lời nào, ánh mắt như có như không mà liếc nhìn giữa chân anh một cái.
Loại tư thế ngồi này, căn bản chẳng thể nhìn ra thân thể anh có biến hóa không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-14-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Cô lắc lắc đầu, không dám nói lời bậy bạ nữa.
Dáng vẻ Khương Dịch cầm d.a.o phẩu thuật m.ổ b.ụ.n.g chuột bạch nhỏ không phải cô chưa thấy, đến nháy mắt cũng không thèm nháy một cái, không kéo dài, vô cùng dứt khoát lưu loát luôn.
Cô sợ một ngày nào đó Khương Dịch không vui cũng đem cô biến thành chuột bạch nhỏ mất.
Bởi vì vừa nãy có khóc nên mắt Trì Yên có chút phiếm hồng, đầu lưỡi Khương Dịch hạ xuống bên trái hàm răng, biết nha đầu này tưởng thật, anh đưa tay gõ nhẹ đùi mấy cái rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên một chút, chuyển đề tài: “Buổi chiều dính mưa sao?”
Rõ ràng giọng anh không biến hóa nhiều lắm nhưng Trì Yên có thể nghe ra anh đang không vui.
Đột nhiên cô nhớ đến câu kia của Lục Cận Thanh, "Tâm trạng không tốt lắm", đến lúc này, cô đã có thể cảm nhận được rõ ràng rồi.
Trì Yên chần chờ vài giây: "Chỉ hơn 10 phút thôi mà!"
Cô không hề nói dối, chẳng qua hơn mười phút kia cũng đủ gian nan rồi.
Nếu là bình thường thì vẫn tốt, mấu chốt là lần này lại vừa đúng lúc cảm mạo cùng dì cả đến thăm hau mặt tấn công, Trì Yên thậm chí còn cảm thấy bản thân không ngất xỉu ở phim trường đã là vượt quá giới hạn thể chất của mình rồi.
Khương Dịch không đáp, chỉ duỗi tay sờ sờ bên ngoài mắt cá chân Trì Yên, tinh tế bóng loáng, còn có hơi lạnh.
So với lòng bàn tay ấm áp của anh không biết thấp hơn mấy độ nữa.
Khương Dịch lấy chăn đắp cho cô, sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa: "Đợi chút hãy ngủ tiếp, anh đi lấy thuốc cho em!"
Lầu một phòng khách, Thẩm Văn Hinh còn đang xem TV.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, bà cũng chả thèm ngẩng đầu, uống lên ngụm nước rồi mới mở miệng: “Tiểu Yên ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Thân thể con bé yếu đuối, con phải biết chừng mực thôi.”
Khương Dịch lên tiếng, tự mình đổ nước: “Con biết rồi.”
Thẩm Văn Hinh sớm đã quen tính tình lãnh đạm của Khương Dịch
“Đúng rồi, cuối tuần ba con sẽ về,” lúc này bà mới quay đầu lại nhìn anh, “Ngẫm thật kĩ làm thế nào để giải thích cho ông ấy chuyện con kết hôn với Trì Yên thật tốt đi! ”
Khương Dịch nếm nếm nước, có chút nóng.
Anh nhẹ hạ mi, không lập tức rồi ly nước bên môi đi, miệng ly bị hơi nước tạo ra một dấu vết mơ hồ, anh mở miệng: “con không nghĩ cần giải thích gì.”
Chuyện Khương Bác Đào không đồng ý anh cưới Trì Yên cũng không phải một ngày hai ngày, có thể giải thích thù đã sớm giải thích xong rồi, nếu không cũng đã chẳng kéo dài tới bây giờ, phải đợi anh thật vất vả từ bộ đội trở về, tiền trảm hậu tấu.