Trong cái vòng này, trừ bỏ trường hợp cá biệt, đại đa số mọi người đều trong trạng thái này, chuyên nghiệp đến nỗi có những khi vì quay phim đến ăn cơm cũng không có.
Đạo diễn Phùng vỗ vỗ bả vai cô, “Thả lỏng nào, lúc trước phát huy rất tốt mà.”
Ở trong mắt đạo diễn Phùng, Trì Yên không hẳn tính là có thiên phú, nhưng dù sao cô cũng xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn đương nhiên cũng hơn người thường một chút.
Nhưng so với mấy diễn viên gạo cội trong đoàn phim, ông lại cảm thấy cô bé này thật sự là lợi hại, vào giới không lâu, nhưng kỹ thuật diễn đã có một loại tự nhiên cùng linh động.
Lúc bộ phim tình yêu của phát sóng, đạo diễn Phùng còn xem riêng vài lần, không hề khoa trương mà nói, bộ phim kia hoàn toàn là dựa vào Trì Yên và Lục Chi Nhiên chống đỡ.
Cũng khó trách có các fan giống như điên rồi gán hai người làm CP, ngay cả cái vị kia trong nhà ông, 40, 50 tuổi rồi lại muốn ngừng mà không được thành fans của đôi này.
Phùng đạo diễn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân khá buồn cười, nếu đã nghĩ đến đây, dứt khoát nói với Trì Yên một câu: “Tiểu Trì a, bộ phim cháu với Chi Nhiên quay lúc trước ấy, hai ngày trước bác có xem mấy tập.”
Trì Yên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại được.
Không có biện pháp, lời mô tả của đạo diễn Phùng này thật sự không làm cô nhớ đến bộ phim kia ngay lập tức được.
Bộ phim văn nghệ tình yêu kia lúc bắt đầu còn bị cục điện ảnh giữ cả tháng trời, nói là có mấy cảnh có ảnh hưởng không tốt, sau đó đem cắt hết mấy cảnh hở bả vai diễn cảnh "giường chiếu" của nữ chính, chỉ còn kém cắt luôn cả cảnh hôn.
Quả thực là phát rồ.
Nhưng sau đó lại không biết vì nguyên nhân gì mà không có chấp hành, kéo tới kéo đi kéo dài tới hôm trước mới chính thức phát sóng.
Trước mắt vẫn không có ảnh hưởng quá lớn, bởi vì mới ra mấy tập nên số lần lên sân khấu của Trì Yên trong vai nữ số 2 không nhiều lắm, cũng chưa có định hướng tình cảm rõ ràng, trong suốt đên không thể trong suốt hơn được nữa
Nếu không đạo diễn Phùng đột nhiên nhắc đến, Trì Yên cũng đã quên luôn sự tồn tại của bộ phim này rồi, sau đó nghe được đạo diễn Phùng lại tiếp tục nói: “Kỹ thuật diễn của nữ chủ kia thật quá kém.”
Mê Truyện Dịch
“……”
Đạo diễn Phùng: “Nếu là cháu diễn nữ chính, bộ phim này tuyệt đối có thể hot hơn.”
Khóe miệng Trì Yên nhẹ giật: “Đạo diễn Phùng……”
“Tiểu Trì, là thế này, bác gái cháu cực kì thích CP của cháu với Chi Nhiên …… Cho nên luôn ước hai đứa về nhà bác chơi, cháu thấy sao?”
Trì Yên rốt cuộc đã biết mục đích mà ông đột nhiên nhắc tới này bộ phim này rồi.
Cô có chút dở khóc dở cười: “Đạo diễn Phùng…… Cháu đã kết hôn, nếu không bác về nói với bác gái cháu một tiếng, khuyên nhủ bác ấy sửa sang thích CP của cháu với vị kia nhà cháu được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-141-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Cháu kết hôn rồi?” đạo diễn Phùng l chấn động, ông không quá chú ý tới tin tức giải trí, cho nên cũng không biết vụ Trì Yên kết hôn, ngược lại phản ứng lại, bắt đầu do dự không chừng: “Chỉ là bác gái cháu thích kiểu đẹp trai cơ....……”
Nói trắng ra là cuồng cái đẹp, Trì Yên hoàn toàn có thể hiểu.
Sắc đẹp khó cưỡng mà, áp dụng trên người ai cũng được, không phân biệt giới tình, càng không liên quan đến tuổi tác.
Trì Yên gật gật đầu: “Cháu cũng thích trai đẹp ạ.”
Dừng một chút, “Cháu đặc biệt thích anh ấy.”
“Bỏ đi, bác quay đầu lại cẩn thận khuyên nhủ bà ấy,” đạo diễn Phùng vẫn không quên mời cô, “Có rảnh mang theo vị kia nhà cháu tới nhà ăn cơm được không?”
Trì Yên híp mắt cười: “Được ạ.”
Trì Yên quay cả một buổi chiều, lúc trước cô không tiếp xúc qua loại nhân vật như thế này, nên quả thật không nắm chắc được mạch cảm xúc.
Ngay một ánh mắt biểu đạt cũng đều có yêu cầu nghiêm khắc, Trì Yên thử rất nhiều lần, mới miễn miễn cưỡng cưỡng làm toát ra vẻ mặt âm hiểm dưới dáng vẻ ôn hòa, lại vì bạn diễn mà NG một lần
Liên tục không gián đoạn quay bốn năm tiếng, cuối cùng đạo diễn Phùng cũng cho bọn họ nghỉ nửa tiếng
Mắt Trì Yên sắp rút gân đến nơi, thừa dịp nghỉ ngơi chỗ trống vắng, nhắm mắt lại dùng cách trị liệu mắt từ xưa.
Không đến hai phút, di động rung lên một chút.
Trì Yên không nhìn tên báo hiện lên, dựa vào bản năng mà nhận, đầu kia truyền đến giọng nam: “Trì Yên ——”
Trì Yên mở to mắt, đáy mắt có tia sáng nhợt nhạt chảy qua, miễn cưỡng tách ra một ít oán khí đã giằng co mấy ngày nay.
Đầu kia có tiếng cười thấp thấp, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ: "Đã nửa tiếng không cười rồi, là vì dục cầu bất mãn sao?"
Khóe miệng Trì Yên không tự giác nhẹ nhếch, vẫn như cũ oán niệm mười phần.
“Yên Yên ngoan, cười một chút cho anh xem.”
“Không cho.”
Trì Yên cự tuyệt dứt khoát, cau mày mím môi, chỉ có cặp mắt kia lại sáng lên một chút.
Khương Dịch ít nhất có một câu không sai.