Tay trái cô bị Khương Dịch nắm, nhìn động tác của người kia lập tức duỗi tay phải ra.
Trì Yên không thích tiếp xúc tay chân với người xa lạ, cho dù người xa lạ này là một người phụ nữ nhìn qua rất hiền lành dịu dàng, sau khi bắt tay xong cô vội rụt lại: "Xin hỏi, cô là...?"
Người phụ nữ kia hơi giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Khương Dịch.
Khương gia không ai là người dễ nói chuyện, đứa cháu trai này lại càng sâu xa khó lường.
Khóe miệng người phụ nữ giật giật, vừa muốn nói, Khương Dịch lại đột nhiên mở miệng: “Thím hai, bên ngoài lạnh qua.”
Bà lập tức hiểu ý, vội vàng tránh ra cho hai người đi vào.
Trì Yên bừng tỉnh đại ngộ.
Cô phải mất mấy tháng mới thuộc một ít quan hệ gia đình của Khương gia, hôm nay Khương Dịch nhắc tới, cô đã nhanh chóng biết được người phụ nữ này là ai rồi.
Thím hai của Khương Dịch và Khương Du Sở, Phùng Tân Lam.
Quan hệ gia đình nhà Khương Dịch thì đơn giản, nhưng quan hệ nhà chú hai lại phức tạp hơn nhiều, Trì Yên nhớ rõ trước kia Khương Du Sở có lần từng nói qua, chú hai của bọn họ thích làm loạn, phụ nữ bên ngoài nhiều vô số.
Vợ đầu sinh xong Khương Vận thì ốm đau nằm liệt giường, không được bao lâu thì mất, sau đó nhanh chóng lại có vợ hai, cũng chính là cái vị hiện tại bây giờ.
Kết hôn hai mươi mấy năm, hai người vẫn không sinh được đứa nào cả.
Thói hư tật xấu của đàn ông vốn khó sửa.
Tái hôn rồi mà vẫn như cũ không chịu tém tém lại tí nào, hàng năm đều ở trong trạng thái trong nhà cờ đỏ chưa ngã, bên ngoài cờ màu đã bay phấp phới rồi.
Hiện tại xem ra, Phùng Tân Lam này đúng là rộng lượng thật.
Chồng thì chả biết còn lưu luyến dưới nhánh hoa nào mà mình lại chạy ngược đến nhà anh chị rồi.
Phùng Tân Lam đã về ngồi bên sô pha, một câu có một câu không trò chuyện với vợ chồng Khương Bác Đào.
Trì Yên đứng ở đầu cửa chỗ thay giày, cọ tới cọ lui không muốn vào, cô vẫn không quên lúc trước Khương Dịch có nói qua, cúi đầu lấy cùi trỏ đẩy đẩy anh: "Khách chính là thím hai à?"
Khương Dịch nắm lấy tay cô, “Sao vậy?”
Ý này chính là bà ấy rồi.
“Thím ấy sao lại muốn gặp em thế?”
“Bởi vì em đẹp đó.”
Khóe miệng Trì Yên hơi hơi giơ lên tới, dùng sức lực niết ngón tay Khương Dịch, hơi nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy Phùng Tân Lam đang nhìn cô chằm chằm.
Cô không hiểu sao lại thấy bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-150-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Như là có một sợi buồn bực từ đầu xông thẳng đến dạ dày, sau đó tắc ở cổ họng, có chút nghẹn khuất.
Phòng khách có bốn người, trừ Phùng Tân Lam, chính là 3 người khác của Khương gia.
Bầu không khí giữa vài người hơi kì quái, trừ Khương Du Sở một lòng cắm mặt vào di động.
Khương Dịch trực tiếp nhét Trì Yên vào vị trí bên cạnh Khương Du Sở, cũng là vị trí xa Phùng Tân Lam nhất, được Khương Du Sở chắn, ánh mắt của người kia cũng bị ngăn.
Mấy chuyện các trưởng bối đều là chuyện nhà, Trì Yên ngẫu nhiên còn có thể nghe được tên mình từ lời Phùng Tân Lam, trong giọng nói ẩn có ý nói bóng nói gió.
Quá mức phức tạp, Trì Yên căn bản nghe không hiểu thâm ý mịt mờ ẩn giấu trong đó.
Khương Du Sở chơi games thua rối tinh rối mù, dứt khoát nhét điện thoại vào tay Trì Yên, “Chị dâu, chị chơi hộ em mấy ván được không?”
Trì Yên cúi đầu nhìn giao diện trò chơi, là một game rất hot hiện nay, cô chơi nghịch vài ván, cũng cơ bản quen thuộc thao tác rồi.
Dù sao cũng đang nhàm chán, cô cũng không từ chối làm gì.
Khương Du Sở ở bên cạnh hứng thú bừng bừng ngồi xem, Trì Yên chơi cũng rất nhập tâm.
Qua mấy ván, thắng 4 thua 1.
Đã gần hai mươi phút qua đi.
Lúc Trì Yên định chơi thêm ván nữa, lại nghe được tiếng chào hỏi của Phùng Tân Lam với Khương Bác Đào, cô nâng mắt, chẳng biết vô tình hay cố ý, Khương Du Sở lúc này đang khom lưng lấy hoa quả, tầm mắt cô cùng người kia lại giao nhau.
Phùng Tân Lam cười với cô, sau đó cầm túi đi ra cửa.
Bà cười như vậy, Trì Yên lập tức cảm thấy khuôn mặt kia lại tăng thêm vài phần quen thuộc.
Nhưng càng cảm thấy quen thuộc, cô lại càng không nhớ nổi là giống ai nữa.
Trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ, mặc kệ thế nào cũng không nghĩ tiếp được.
Ánh mắt Trì Yên vẫn luôn đuổi theo Phùng Tân Lam tận đầu cửa, mãi đến kia cửa đóng lại, ánh mắt bị ngăn cản, cô mới quay đầu lại.
Khách đã đi rồi, nhưng không khí trong phòng khách vẫn có vài phần quỷ dị.
Mê Truyện Dịch
Sắc mặt Khương Bác Đào không được tốt, giọng điệu càng hung dữ: “Khương Dịch, con lên với ba.”
Khương Dịch còn chưa đứng dậy, Thẩm Văn Hinh trước đã “Cọ” một cái đứng lên: “Có chuyện từ từ rồi nói!”
Khương Bác Đào không đáp lời, khuôn mặt đen thui lên lầu trước.
Trì Yên còn chưa phản ứng lại, Khương Du Sở bên cạnh đã thấp thấp phun ra một câu: “Xong rồi.”
Giọng điệu này, Trì Yên quen, đến lời cũng không kém trước đó dù là một chữ.