Khương Vận duỗi tay vỗ vỗ mặt cô, “Em gái hạ thuốc chị mình, là một loại làm cho tinh thần cùng với ký ức hỗn loạn, xúi giục chị mình động thủ g.i.ế.c người.”
Trì Yên vẫn chưa hoàn hồn từ cốt truyện, Khương Vận lại cười cao thâm khó đoán: “Trở về có thể diễn thử trước với Khương Dịch trước xem thế nào.”
“Chị xem bản biên tập của trailer 《Người dẫn đường》 rồi,” Khương Vận “Sách” một chút, nhẹ nhàng nói, “Em với Khương Dịch quả nhiên là trời sinh một đôi.”
Trì Yên ngẩng đầu nhìn chị, không hiểu ý chị lắm.
Khương Vận: “Em rất thích hợp diễn vai biến thái, Khương Dịch rất thích hợp làm biến thái.”
“……”
Khương Vận duỗi tay chỉ chỉ, “Thử vai thì chọn đoạn này, về nhà thử tìm cảm giác đi.”
Sau khi bị Khương Vận nói một hồi, Trì Yên thậm chí còn mất nửa giờ hoài nghi nhân sinh.
Tốc độ nhớ lời thoại của cô càng lúc càng nhanh, cơ bản xem qua một lần là có thể nhớ được bảy tám phần rồi, nhưng trong《 phòng tối 》, mặc kệ là chị gái hay em gái, lời thoại đều không tính là quá nhiều.
Trì Yên chỉ có thể lại tập biểu cảm và động tác, ví như 1 phút thì chớp mắt mấy cái, lại ví như, lúc nói chuyện cô nên dùng kiểu giọng gì.
Cô không ngờ vị đạo diễn này lại hà khắc như thế, chỉ là một cảnh kia thôi, cô phải mất hơn 1 tiếng mới nhớ được gần đúng.
Rõ ràng là đến thả lỏng, kết quả mãi đến hơn 5h chiều, Trì Yên đều đắm chìm trong kịch bản, so với lúc trước lại còn căng thẳng hơn không ít.
Khương Vận có việc bận, ba giờ đã đi.
Lúc 5 giờ rưỡi, Trì Yên cũng thay quần áo chuẩn bị rời đi.
Mê Truyện Dịch
Bây giờ hình như là giờ cao điểm, người đến thẩm mỹ viện ngày càng đông.
Đưa mắt nhìn qua, còn có thể nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Tầm mắt Trì Yên dừng lên người Từ Tĩnh và MIA vài giây, sau đó ngay trước khi để bọn họ chú ý đã thu lại, vừa muốn ra cửa, lại đụng phải một người.
Chắc là phụ nữ, vì cơ thể rất mềm mại, trên người còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.
“Xin——”
Trì Yên ngẩng đầu, sau đó lời nói lại nghẹn lại một nửa.
Người nọ nhìn thấy cô hiển nhiên là sửng sốt, ngay sau đó mắt lại sáng ngời: “…… Yên Yên?”
Xưng hô này rõ ràng bà gọi không đủ thuần thục, loáng thoáng có thể nghe ra vài phần cứng ngắc
Đương nhiên đông cứng ngắc.
Hai mươi mấy năm không gặp, lần thứ hai nhìn thấy lại dùng cách xưng hô thân mật như vậy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-156-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Vẻ mặt Trì Yên lạnh xuống, “Thím hai.”
“Yên Yên…… Con đừng như vậy, mẹ biết con biết mẹ là……”
Trì Yên giương mắt nhìn bà.
Phùng Tân Lam nói rồi lại nghẹn ở cổ họng, cùng với nước miếng nuốt trở vào.
Từ trong mắt Phùng Tân Lam, Trì Yên mơ hồ có thể nhìn đến thấy bóng dáng chính mình, không quá rõ ràng, nhưng đại khái vẻ mặt cũng có thể nhìn ra.
Hai người thật đúng là có vài phần giống.
Đáy lòng Trì Yên lạnh lẽo, tránh khỏi tay Phùng Tân Lam đưa đến, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Tâm trạng tốt cả ngày này của Trì Yên đều mất sạch, không chút dấu hiệu lại không thể tránh khỏi.
Cô xoay người đi luôn, cũng không màng mấy ánh mắt đang xem náo nhiệt xung quanh.
Phùng Tân Lam hình như muốn kéo cô lại, bàn tay đưa ra một nửa lại có chút xấu hổ thu về, Trì Yên nghe được có giọng nữ xa lạ hỏi bà ta: "Thật giống cô, là họ hàng à? "
Đại khái chắc là phu nhân nhà giàu nào đó đi cùng, Trì Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, xinh đẹp lại quý phái.
Cô không nghe câu trả lời của Phùng Tân Lam, đẩy cửa đi ra.
Ý thu càng lúc càng rõ, hai bên đường đã có lá rụng chồng lên, ánh chiều chạng vạng tỏa xuống, tạo một tầng hơi mỏng.
Trì Yên nheo nheo mắt, n.g.ự.c cũng như có thứ gì chồng lên, phiền muộn khó chịu
Mấy ngày nay Khương Dịch rất bận, bây giờ khẳng định vẫn còn bận việc ở công ty.
Trì Yên không muốn về nhà, dứt khoát lấy di động gọi cho Tống Vũ
Lúc Tống Vũ chạy tới là hơn 7h tối, lúc đó Trì Yên đã ở Tây Thượng ăn xong hai phần món điểm tâm ngọt rồi
Tây Thượng là một quán bar cực kì nổi tiếng ở thành phố Lâm An, khung cảnh thanh tĩnh, người tới người lui cũng không cá rồng lẫn lộn như ở quán bar hộp đêm khác
Trên bàn có hai cái đĩa không còn chưa kịp dọn, trước mặt Trì Yên có một ly rượu Cocktail, vẫn còn nguyên, chưa động một ngụm -- Tống Vũ không tới, một mình cô cũng không dám uống.
Tửu lượng của Trì Yên tuy rằng không tồi, nhưng cũng không dám ở chốn không bạn không bè mà uống say bét nhè.
Tống Vũ chú ý tới mấy vụn bánh kem nhỏ còn xót lại trên mâm, cô nàng liếc Trì Yên một cái: "Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt như vậy, khẳng định chị ngày mai...... Không, chị về nhà sẽ lập tức hối hận."
Trì Yên không có ý kiến gì, duỗi tay túm tay Tống Vũ kéo đến ngồi bên ghế dài.
Góc kia có một người ôm đàn ghi-ta đàn hát, giai điệu thư thái, hát lên một bài hát tiếng Anh.