Trì Yên không nói chuyện.
Khương Vận lại tiếp tục nói: "Vừa rồi chị thấy bà ấy, bà ấy nhờ chị chăm sóc em thật tốt. "
Xem ra người này với cô thật đúng là hiểu tận gốc rễ.
Trì Yên vẫn trầm mặc -- cô chănhr có gì muốn nói về đề tài này cả.
"Chị không biết Khương Dịch có phải đã sớm biết rồi không, nhưng thật sự nó vẫn chưa từng nói gì với chị cả." Khương Vận nhanh chóng quay lại đề tài này, "Trước kia chị chỉ cảm thấy em có nét giống bà ấy, nhưng trước nay cũng không nghĩ nhiều quá, em biết vì sao không?"
Khương Vận vẫn còn tâm trạng hỏi cô, nhưng Trì Yên căn bản chẳng có tâm trạng mà trả lời.
Tâm trạng của cô đã rơi thẳng xuống đáy vực rồi. Nói chuyện cũng không còn tí sức lực nào.
Mê Truyện Dịch
Khương Vận cười cười: "Bởi vì cảm thấy hai người chỉ là giống nhau, nhưng trên trái đất có mấy tỷ người, người giống nhau lại nhiều như thế......"
Cho nên gien đôi khi thật sự mạnh, không lúc nào không nhắc nhở cô sự thật này.
"Chị không nghĩ nhiều là vì, hai người trừ ngoại hình giống nhau, còn lại chẳng có nét nào tương đồng nữa."
Khương Vận còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Trì Yên, ấn tượng đầu tiên đối với cô bé này chính là tiểu bạch thỏ, hiền không chịu được.
Khương Dịch mỗi lần nghe được đều chỉ cười cười, cũng không phản bác.
Cuối cùng Trì Yên cũng không nhịn được hỏi một câu: "Bà ấy là dạng người gì?"
Không tò mò là điều không thể.
Phùng Tân Lam trong trí nhớ của cô, đều luôn luôn mờ nhạt ít ỏi, ít ỏi đến mức một cơn gió thổi qua một cái liền chẳng còn dấu vết gì nữa.
Khương Vận dùng tám chữ tổng kết: "Trong ngoài bất nhất, thủ đoạn cao minh."
Trì Yên giương mắt nhìn chị, đáy mắt trong trẻo, nhìn không cảm xúc gì.
"Chị nhớ rõ bà ấy mới vừa gả vào nhà chị không bao lâu thì đã mang thai, sau đó đi vài bệnh viện tư kiểm tra xác định là con trai. Nhưng cha chị là chẳng phải một người đàn ông tốt đẹp gì, vợ mang thai vẫn ra bên ngoài chạy nhảy vui chơi."
"Sau lại có một người phụ nữ cũng có thai, tới tận trong nhà khiêu khích chủ nhân, sách, em đoán ngày đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trì Yên cũng đoán thật: "Người phụ nữ kia xảy thai?"
"Ngược lại," Khương Vận ghé sát lại một chút, "Dì Phùng xảy thai."
Mắt Trì Yên hơi hơi căng lớn, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Khương Vận khẽ cười một tiếng, "Ông bố này của chị có một tật xấu, chính là trọng nam khinh nữ. Mà cái thai của người phụ nữ kia lại là còn gái, còn làm cho ông ấy mất đi thằng con trai, vốn dĩ khi đó chỉ thiếu chút nữa là có thể đẩy dì Phùng xuống leo lên, kết quả lại c.h.ế.t ngay ở ngưỡng cửa cuối cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-170-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Khương Vận ngoắc ngón tay với Trì Yên.
Rõ ràng trong phòng không có người khác, nhưng Khương Vận vẫn ép giọng xuống thực nhẹ: "Nói cho em a Tiểu Trì, dì Phùng là cố ý đấy."
Lúc ấy Khương Vận vẫn chưa lớn lắm, vẫn còn ở nhà.
Một lần nửa đêm chị đói bụng tỉnh giấc, muốn đi xuống lầu tìm ít đồ vật ăn, kết quả mới ra khỏi phòng, đã nghe được Phùng Tân Lam đang gọi điện thoại.
Là về thuốc làm xảy thai.
Bà ta lại vì giải quyết tiểu tam kia mà tính kế luôn cả bản thân mình.
"Đúng rồi còn có một chuyện, lần đó khả năng là bà ấy uống thuốc nên xảy ra vấn đề, sau đó cũng chưa từng thấy mang thai nữa."
Có ý nghĩ khẽ thoảng qua trong đầu, vẫn chưa thành hình đã bị Khương Vận nói câu tiếp theo đánh tan: "Đến nỗi ba chị, chắc là áy náy với bà ấy, sau này dù có chơi đùa bên ngoài thế nào, cũng không đề nghị ly hôn nữa."
Khương Vận hỏi cô: "Tiểu Trì, em nói bà ấy làm như vậy là tốt hay là xấu đây?"
Cả quá trình Trì Yên cũng chẳng nói được mấy chữ, mãi đến khi sắp kết thúc, cô mới đáp lại: "Đối với bà ấy, chắc là tốt rồi."
Ít nhất bà ấy muốn theo đuổi vinh hoa phú quý, đều đã được bảo đảm rồi.
Trừ khi đêm khuya đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bằng không chắc cũng chẳng để ý không con cái thờ phụng đâu?
*
Sau khi Trì Yên về phòng mình, trằn trọc khó ngủ.
Thật vất vả thiếp đi, lại gặp ác mộng không ngừng.
Trong mơ tất cả mọi người chỉ có thân không có mặt, Trì Yên bừng tỉnh, lấy di động ra xem, hơn 3h sáng.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn đường ngoài cửa sổ cũng chìm vào giấc ngủ.
Tầm nhìn trừ ánh sáng từ màn hình di động, đều đen nhánh một mảnh.
Trì Yên mồ hôi ướt đẫm cả người, thật sự ngủ không được, chỉ có thể cầm di động xem mấy tập phim sitcom.
Mãi đến hơn 7h sáng, đèn đường lục tục tắt, ánh mặt trời đã chiếu tỏa, Trì Yên vẫn không hề buồn ngủ.
Chuyện Khương Vận kể cho cô so với phim sitcom lại còn hấp dẫn hơn nhiều, chờ Trì Yên sắp xếp lại suy nghĩ, mới đột nhiên ý thức được câu nói đầu tiên Khương Vận nói hôm qua____ chị nói hôm nay chị thấy Phùng Tân Lam.
Trì Yên giơ tay sờ sờ trán, trên vẫn còn một tầng ướt mỏng.