Tay mới vừa buông xuống, màn hình di động lại sáng lên.
Không phải Khương Dịch, cũng không phải Khương Vận.
Mà là một dãy số xa lạ.
Trì Yên mơ hồ có thể đoán được là ai, dứt khoát ấn không nhận.
Tiếng chuông di động lại nhanh chóng vang lên, Trì Yên vốn đang muốn bỏ, kết quả lại thấy điện báo, lần này là Khương Dịch.
Trì Yên từ trên giường ngồi dậy, nhận điện thoại, nhẹ nhàng "Uy" một tiếng,
Bởi vì hơi mệt, nghe không lớn như bình thường.
Giọng nam đầu kia truyền tới: "Làm sao vậy?"
Giọng Trì Yên vẫn rầu rĩ như cũ, giống như là cách một tầng chăn bông vậy: "Chị Khương Vận nói với em chuyện của chú hai anh.... với bà ấy."
Cô thật sự không tìm được từ thích hợp để gọi Phùng Tân Lam.
Là thím hai, hay là.... mẹ?
Đều gọi không ra miệng nổi, Trì Yên thậm chí cảm thấy không bằng gọi "Phùng nữ sĩ" cho xong, dù thế não cũng thấy không đúng, vậy dùng luôn từ "bà ấy" để thay thế cho xong.
Dù sao Khương Dịch nhất định cũng có thể hiểu.
Cái từ "Bà ấy" này quả thật phạm vi chỉ quả rộng, nếu là bình thường, Khương Dịch sợ rằng cũng không chắc chắn là ai.
Nhưng lại vào tình huống đặc biệt hôm nay, Trì Yên quá không bình thường.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... tối qua chị Khương Vận nói ở bên này gặp được bà ấy."
Chỉ cần Khương Dịch vừa hỏi, Trì Yên dường như sẽ không dấu diếm bất kì điều gì cả.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai bên đều tĩnh lại mấy giây.
Ngay khi Trì Yên cho rằng Khương Dịch sẽ hỏi lại một câu "Sau đó thì sai", anh đột nhiên chuyển đề tài: "Nhớ anh không?"
Trì Yên mơ hồ đáp lại.
Dù mới xa nhau một ngày, loại cảm xúc này vẫn chưa nhen nhóm trong lòng đâu.
Khương Dịch lại hỏi: "Muốn gặp anh không?"
Lần này Trì Yên không đáp.
Tối qua cô không nghỉ ngơi tốt, suy nghĩ tuy không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nghe ra được ý của Khương Dịch.
"Bà xã, muốn gặp anh không?"
Trì Yên lần này không do dự nữa: "Không muốn."
"Trì Yên --"
Giọng anh rõ ràng thay đổi một chút, nhưng đến âm cuối lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Trì Yên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Khương Dịch khi nói hai chữ này, hơi hơi cau mày, mắt đào hoa khẽ nheo lại, còn nghiêm túc hơn so với ngày thường
Hơn nữa, có người lúc nghiêm túc lên hay thích gọi tên đầy đủ của cô đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-171-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên nhẹ nhàng nâng khóe miệng, "Làm việc cẩn thận đi."
Lúc này đến phiên Khương Dịch không nói.
Trì Yên: "Anh không cần qua đây đâu."
Này nếu đặt ở cổ đại, cô chắc sẽ thành hồ ly tinh mê hoặc quân vương không lo triều chính nữa mất.
Khương Dịch vẫn không nói lời nào.
Trì Yên lầm bầm lầu bầu non nửa một phút, có chút nổi đóa lên: "Khương Dịch, anh nói với em một câu đi chứ."
"Nói gì đây?" Khương Dịch nhẹ hỏi, "Em không muốn gặp anh, anh cũng không muốn nói chuyện nữa."
"......"
Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên vài tiếng, chắc là phục vụ tối qua Trì Yên nhắc gọi dậy.
Nhìn thoáng qua màn hình di động, đúng là đã 7 giờ rưỡi.
Trì Yên nhanh chóng giải quyết tiếng kêu kia, từ trong chăn chui ra: "Không nói thì em phải cúp điện thoại đó nha a......"
Cô đếm thầm 3s trong lòng, vẫn không thấy Khương Dịch lên tiếng, khẽ hừ một tiếng, vừa muốn thở phì phì cắt điện thoại, lại nghe được Khương Dịch nói một câu: "Được."
"Khương Dịch!"
"Hôn anh một cái rồi hãy cúp."
Trì Yên: "......"
Cô vẫn chưa từng thấy Khương Dịch buồn nôn như thế đấy, kích động lại hôn lên mu bàn tay một cái, "Chụt" một tiếng, tuy nhẹ lại cực kỳ ái muội.
Trì Yên sửng sốt một chút, sau khi nghe được tiếng cười của người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức cúp điện thoại
Tuy kết thúc hơi xấu hổ, nhưng hiệu quả ít nhất vẫn khá tốt.
Sau khi gọi một cuộc điện thoại, cả thể xác và tinh thần Trì Yên đều thoải mái hơn không ít.
Đến 8h10", Trì Yên bọc hai lớp áo lông ra khỏi cửa, xuống chờ Khương Vận ở đại sảnh lầu 1 rồi, hơn nữa còn mang theo bữa sáng luôn.
Trường Hắc Sơn cũng rất gần khách sạn, hoàn toàn đủ thời gian cho bọn cô ăn sáng.
Mê Truyện Dịch
Khương Vận xuống cũng nhanh, vừa ngồi đã chú ý tới quầng thâm trên hai mắt Trì Yên, "Hôm qua bị bắt đến trảo vườn bách thú làm quốc bảo à?"
Chị dường như đã quên lí do khiến Trì Yên trở thành quốc bảo luôn rồi.
Trì Yên ai oán nhìn chị một cái, Khương Vận "Xuy" một tiếng bật cười: "Hôm qua nói với em nhiều như vậy, thế mà cái quan trọng nhất lại quên mất."
Trì Yên cắn bánh bao, "Em không muốn nghe."
"Cái này cần phải nghe."
Khương Vận lập tức nghiêm túc, "Nếu dì Phùng thật sự không sinh con được nữa, biết điều này có nghĩa là gì không?"
Trì Yên giương mắt nhìn chị, bánh bao cũng quên cắn, lập tức rơi trên mâm, lăn vài vòng mới dừng lại.
Ý là cô là đứa con duy nhất của Phùng Tân Lam.
Chỉ là chuyện này thì có liên quan gì đến cô cơ chư?
Khương Vận: "Lúc trước cũng đã nói dì Phùng định cư ở nước ngoài, lần này bà ấy trở về...... Rất có thể là muốn đưa em ra nước ngoài sống cùng."