Trì Yên quả thật không thể tránh được, sau khi ăn cơm tối bên ngoài với Khương Vận trở về, lại oan gia ngõ hẹp đụng Phùng Tân Lam ở ngay đại sảnh khách sạn.
So với nói là ngẫu nhiên gặp mặt, chi bằng nói cố ý sắp đặt thì hơn.
Phùng Tân Lam rõ ràng là cố tình đợi bọn cô về, ly nước trên bàn chỉ còn trơ lại cái đáy, bà ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hay lấy di động ra xem, trên bàn còn có một tờ giấy.
Nhìn qua cực kì thất thần, vì lúc Trì Yên đi tới, Phùng Tân Lam căn bản không chú ý đến cô.
Mê Truyện Dịch
Dù sao cũng là chuyện của mình, Trì Yên cũng không bảo Khương Vận chờ mình dưới lầu, nói chị cứ lên lầu nghỉ ngơi trước.
Trì Yên đi bước một đến vị trí kia, chỗ Phùng Tân Lam ngồi, giống như một cái vực sâu, lại tựa như một cái động không đáy, nhìn không thấy ánh sáng.
Cách hơn mười mét, Trì Yên lại mất hơn 1 phút đồng hồ.
Mãi đến khi đứng đối diện với Phùng Tân Lam, bà ta mới bừng tỉnh giống như tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, đột nhiên giương mắt nhìn qua.
Khuôn mặt người phụ nữ trang điểm rất tự nhiên, là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vì bảo dưỡng tốt nên trừ mấy vết nhăn nhỏ mờ nơi khóe mắt ra thì cả khuôn mặt đều bóng loáng như một cô gái trẻ vậy.
Cực kì điển hình cho phu nhân nhà giàu, mười ngón không dính nước xuân*
Trì Yên và bà ta hai mắt chạm nhau, sau đó không nói một lời kéo ghế ngồi xuống.
Cô không mặn không nhạt như vậy, một đống lời Phùng Tân Lam chuẩn bị trước đều nghẹn không thốt lên lời.
Xung quanh có tiếng trò chuyện của những vị khách khác, còn có tiếng dương cầm dịu dàng, làm cho bàn hai người lại càng yên tĩnh hơn.
Phùng Tân Lam đã uống hết ly nước, vừa muốn rót thêm một ly, lại nghe thấy cô gái đối diện đã mở miệng: "Ngài gọi tôi đến để ngồi cùng ngàu sao?"
Động tác của Phùng Tân Lam dừng lại, hơi có chút mất tự nhiên.
Bà nhấp khóe môi, "Yên Yên......"
Trì Yên sửa đúng lại cho bà ta: "Tôi tên Trì Yên."
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Phùng Tân Lam lập tức không tốt.
Tái nhợt đến cả đồ trang điểm đắt tiền cũng không che lại được.
"Yên Yên con khác......"
Trì Yên có chút buồn cười, hơi câu khóe môi chờ bà ta tiếp tục nói.
Phùng Tân Lam nhìn ra sự chế nhạo tràn qua mắt cô, nhưng vẫn căng da đầu tiếp tục nói: "Mấy ngày nữa mẹ phải về Pháp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-173-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên lười sửa lại cách xưng hô cho đúng, cô không nói lời nào, khóe miệng càng cong hơn, ý trào phúng rõ ràng.
Đáy lòng Phùng Tân Lam chợt lạnh, giống như bị rơi vào hầm băng.
Bà vốn dĩ cho rằng Trì Yên và Khương Dịch không có tình cảm sâu nặng gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm này thôi, bà đã có thể nhìn ra bóng dánh Khương Dịch trên người Trì Yên rồi.
Phùng Tân Lam nắm chặt tay, đồng thời cũng nắm chặt mấy tờ báo cáo kiểm tra, trên mặt cười vẫn rất dịu dàng, như là một người mẹ hiền.
Trì Yên hỏi: "Sau đó thì sao, liên quab gì đến tôi?"
"Mẹ muốn đưa con đi cùng....."
Quả nhiên.
Khương Vận đoán thật chính xác.
Nửa người trên của Trì Yên hơi nghiêng về phía trước, "Vì sao?"
Không đợi Phùng Tân Lam trả lời, Trì Yên lại tiếp tục nói: "Tôi trả lời thay bà, vì không thể sinh con nữa, nên muốn tìm lại tôi đúng không?"
Trì Yên tự mình cũng thấy những lời này có chút ác độc, nhưng không còn cách nào, hôm nay cô chính là muốn độc ác một lần.
Có những lời không nói thì không đau, Trì Yên trơ mắt nhìn vẻ mặt người phụ nữ đối diện dần thay đổi, vỏ ngoài ung dung quý phái đều vỡ tan tành, lộ ra cảm xúc chân thật che dấu bên dưới.
Kinh ngạc, còn có sự uể oải khó phát hiện.
"Tôi nói đúng rồi phải không?"
Phùng Tân Lam hoàn toàn không có cách nào phản bác.
Lúc bà uống thuốc phá thai, chỉ cho rằng mình còn trẻ, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội sinh con.
Ban đầu không có phản ứng gì, Phùng Tân Lam còn tưởng thời cơ chưa tới, lại qua mấy năm, rồi qua mười mấy năm, bụng bà vẫn an an tĩnh tĩnh.
Bệnh viện lớn trong ngoài đều đã đến vô số lần, thuốc Đông, thuốc Tây đều uống cả, kết quả vẫn chẳng có chuyển biến tốt đẹp nào, mấy ngày trước lúc đến bệnh viện kiểm tra, lại biết được tử cung có vấn đề, sau này không thể thụ thai được nữa.
Trước đây ít nhất vẫn còn hy vọng xa vời, bây giờ đã trực tiếp cắt đứt niệm tưởng của bà rồi.
Trì Yên trở thành con gái duy nhất của bà, trước kia, hiện tại, cùng với mấy chục năm tương lai nữa
Người đã lớn tuổi, đối với danh lợi theo đuổi cũng bắt đầu lui về dưới mái nhà.
Trì Yên tự rót cho mình ly nước, sau khi nhẹ nhàng uống một ngụm, cô nghe thấy Phùng Tân Lam mở miệng, giống như hấp hối giãy giụa: "Yên Yên, con ra nước ngoài với mẹ, đại ngôn, tài nguyên mẹ đều có thể cho con những cái tốt nhất......"
"Không cần dựa vào bà, sau này tôi cũng sẽ lấy được cái tốt nhất."