“Lo à?”
Trì Yên gật đầu thật mạnh, còn cố tình thả chậm động tác, thể hiện rõ vẻ bất an của mình.
Tuy đoạn kịch bản cần thử cô đã thuộc làu làu rồi, Khương Dịch cũng bị lôi kéo thử tập mấy lần với cô rồi, nhưng đến lúc diễn thật thì vẫn thấy hơi lo sợ.
Tim đập rất nhanh, tiếng hít thở cũng hơi hơi nặng thêm
Khương Vận đánh giá trên dưới cô vài lần: “Trước kia cũng chưa từng thấy em lo lắng như vậy a?”
“Trước kia đều là kịch bản bình thường mà.”
“Vậy lần này em cũng xem như bình thường đi.”
Khương Vận nói, “Tiểu Trì, có phải em không để ý đến thân phận nữ chính đúng không?”
“Thân phận gì?”
Mê Truyện Dịch
Quả nhiên.
Khương Vận hận không thể đưa kịch bản đến ngay trước mặt cô, “Nữ chính là lưu học sinh người Hoa học trường cấp 3 ở Mỹ, biết người Hoa có ý gì không?”
Ý là người Trung Quốc, Trì Yên biết.
Không đợi Trì Yên trả lời, Khương Vận liền “Sách” một tiếng, “Chờ chị về nhất định phải giáo huấn Khương Dịch cẩn thận, con mẹ nó lại biến tiểu bạch thỏ của chúng ta thành cái dạng gì rồi, đến kịch bản cũng không được xem tử tế.”
Trì Yên không nghe vào, bên tai vẫn còn mấy câu Khương Vận nói trước đó.
Cô quả thật không chú ý đến thân phận của hai chị em song sinh kia, lời thoại và phần miêu tả thần thái là quá đủ rồi, nên Trì Yên đã xem nhẹ một vấn đề sâu xa nhất.
“Lần này đối yêu xầu bề ngoài của nữ diễn viên rất hạn chế, phải là tóc đen mắt đen, là kiểu người điển hình của châu Á, ý này chính là____ Tiểu Trì, đối thủ cạnh tranh của em đã giảm bớt hơn phân nửa rồi”
Trì Yên hít sâu một hơi.
Khương Vận nói mấy câu mang tính tượng trưng để trấn an cô, rất nhanh đã chuyển đề tài, nói đến việc tư, ví như ——
“Đêm qua có gọi cho Khương Dịch không?”
Trì Yên “A” một tiếng, mới hồi phục tinh thần lại thở dài: “Gọi còn chưa đến hai phút, di động đã hết tiền luôn rồi ạ.”
Gọi điện thoại đường dài quốc tế, cứ 6s là mất 8 tệ, dựa đó mà tính ra số tiền trong 2 phút, vẻ mặt Khương Vận thoáng kinh ngạc: "Em nghèo đến mức có chút tiền điện thoại thế thôi à?"
“Em quên nạp.”
Lúc ở trong nước, Trì Yên chủ yếu là nhận điện thoại, hơn nữa đa số đều là số trong nước nên chỉ cần mấy trăm tệ tiền điện thoại là có thể dùng lâu ơi là lâu.
Vì thế quả thật cô đã quên mất cái vụ đường dài này
“Khương Dịch có nạp cho em không?”
“Có nạp ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-185-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Sau đó thì sao? Nói đến nửa đêm à?”
“Không có,” khóe môi Trì Yên khẽ nâng, cười nhẹ một cái: “Sau đó anh ấy gọi cho em, em không nhận.”
Khương Vận cảm thấy có thể là do bản thân từ hồi đại học FA nhiều năm quá rồi, càng ngày càng không hiểu được đôi vợ chồng trẻ này nữa.
Trì Yên cất kính vào trong hộp đựng, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Khương Vận vẫn cau mày, lại giải thích một câu: "Khương Dịch nói mỗi ngày nói chuyện nửa tiếng, em còn phải ở bên này 60 ngày, tính ra thì...…”
Trì Yên tính nhẩm không ra, lấy di động ra nhanh chóng ấn một hồi, sau đó đẩy màn hình điện thoại về phía Khương Vận
Ứng dụng máy tính đang mở, bên trên chói lọi hiện lên một con số:14400.
Trì Yên: “Anh ấy nạp nhiều tiền cho em thế, nhưng thật ra cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
“Chuyện này liên quan gì đến việc em không nhận điện thoại hả?”
“Nếu em thử vai mà qua, sau đó nhất định sẽ phải gọi điện thoại thường xuyên...... Tiền anh ấy nạp cho em lại không bao gồm khoản phí này, nên em mới trừ vào nửa giờ thời gian gọi cho anh ấy.”
Khương Vận: “……”
“Tiểu Trì.”
“…… Ân?”
“Có người nào nói, bây giờ em rất trẻ con không?”
“Không trẻ con bằng em trai chị đâu.”
Khương Vận không có ý kiến, bị hai người này chọc cười.
Kẻ tám lạng người nửa cân cả, không thể so sánh được.
·
Buổi chiều lúc Trì Yên đi thử vai mới biết phó đạo diễn là người Trung Quốc.
Qua vài phút, Trì Yên lại phát hiện, phó đạo diễn và Khương Vận có quen biết, hơn nữa nhìn qua quan hệ cũng không tệ lắm.
Người thử vai trước có rất nhiều, đưa mắt nhìn qua đa số là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, mấy người tóc đen như bọn cô đứng ở giữa, nhìn rất nổi bật.
Trì Yên đứng ở bên cạnh, thấy phó đạo diễn cầm kịch bản chỉ chỉ cho Khương Vận: “Đến lúc đó diễn vai chị gái trước.”
Kịch bản này dày hơn kịch bản Trì Yên xem nhiều, vì thế chi tiết cũng cụ thể hơn, Trì Yên nhìn đến phần miêu tả đặc điểm ngoại hình của chị gái ở phía trên: Tóc dài, đeo kính, thích mặc váy trắng, không thích nói chuyện, là một cô gái ngoan ngoãn nhưng có chút u ám.
Phó đạo diễn nói rồi quay đầu nhìn mắt Trì Yên, trên dưới đánh giá cô vài lần, tầm mắt cuối cùng dừng trên tóc cô: “Rất đẹp,tóc dài cũng rất phù hợp.”
Chị ta dường như đã coi Trì Yên làm nữ chính luôn rồi
Khương Vận nhận kịch bản nhìn xuống phía dưới, “Em gái sau đó lại cắt tóc ngắn?”
“Đúng vậy,” phó đạo diễn rõ ràng hiểu rõ kịch bản như lòng bàn tay, dễ dàng lật đến đoạn có tình tiết tóc bị cắt kia, “Cô xem chỗ này, có một lần lúc em gái g.i.ế.c người, không cẩn thận bị người nọ lấy đồ gì đó làm mắc tóc vào. Sau vì che dấu, cô ta đã dùng bật lửa đốt hết đồ vật và đống tóc bị mắc kia, lại thiêu luôn thêm mấy centimet mái tóc dài của mình, ngụy trang thành dáng vẻ không cẩn thận bị nến đốt cháy, bắt đắc dĩ phải đi cắt tóc.”