Mọi người trợn mắt há hốc mồm: “……”
Bọn họ nhất định là bị mù rồi.
Sau một lúc lâu, cũng không ai dám lên tiếng.
Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trì Yên cho rằng Khương Dịch lừa cô, đặc biệt là sau khi anh thật sự vừa hôn cô một cái.
Cho dù cách màn hình di động, chia xa ngàn vạn dặm, Trì Yên vẫn cảm thấy tai có chút nóng, cô lại mở vòi nước ra lần nữa, vốc nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, đợi đến khi bớt nóng, cô vừa định hỏi Khương Dịch một vấn đề, cửa đã bị gõ lên mấy tiếng.
Giọng Khương Vận vang lên: “Tiểu Trì, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Trì Yên chỉ đành nuốt hết đống lời định nói vào trong bụng, vội vội vàng vàng hôn trả một cái, sau đó lại lưu loát cắt điện thoại.
Bên này cô được dỗ dành đến vui vẻ, cảm thấy rất mãn nguyện, đến mắt cũng cong cong như trăng lưỡi liềm rồi, dường như ai nhìn qua cũng thấy vui lây.
Nhưng Khương Dịch bên này thì hoàn toàn trái lại.
Không có gì kinh ngạc cả, sau khi điện thoại bị cắt đứt, toàn bộ mấy chục người trong phòng họp đều cùng một động tác đồng loạt nhìn anh, trên mặt cũng cùng một dáng vẻ nhất trí luôn.
Dại ra, và khó tin.
Khương Dịch tùy tiện bỏ điện thoại lên trên bàn, mặt không biểu cảm: “Đẹp không?”
Mọi người lại không hẹn mà đồng loạt quay mặt đi, chuyên tâm lật xem văn kiện trước mặt.
“Từ hôm nay trở đi, tăng ca một tháng.”
Có người buột miệng thốt ra, giọng điệu nghi ngờ: “Khương tổng……”
“Tan họp trước.”
Không ai nói gì, nhưng vẫn có người không tình nguyện.
Tuy rằng không ai dám nói ra cả
Khương Dịch khẽ hạ mắt, khóe mắt cong cong: “Tiền thưởng gấp đôi.”
Mấy chục nhân viên lớn nhỏ được tiền, ở trong lòng cảm tạ tổng tài phu nhân đã gọi cuộc điện thoại này tới.
Vốn dĩ ngày thường là một ông chủ ảm đạm, đột nhiên lại nổi nắng, tất cả đều là nhà công của cuộc điện thoại này.
Mọi người xoa tay hầm hè, trong lòng sôi nổi tự có tính toán nhỏ.
Có người lanh mồm lanh miệng đã lên tiếng: “Khương tổng, cái kia……”
Mê Truyện Dịch
Là một giám đốc nam ngồi gần nhất, Khương Dịch giương mắt nhìn cậu ta, vẻ nhàn nhạt, “Làm sao?”
“Cái kia…… Có thể tăng cả nhiều hơn một tháng không?”
Khương Dịch: “Sang năm hãy nói.”
·
Lần thử vai này của Trì Yên thuận lợi ngoài dự đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-187-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
《 phòng tối 》 là một đại chế tác, chỉ riêng việc lựa chọn diễn viên thôi đã mất hẳn 2 tuần, hôm nay Trì Yên đến thử vai đã là ngày áp chót của hai tuần đó.
Ngày mai chính là ngày cuối cùng.
Nói cách khác, qua ngày mai, là có kết quả rồi.
Dù sao trước đó tốn không ít công sức, sau khi Trì Yên xuống khỏi chỗ diễn, có thấy phó đạo diễn cười với cô một cái.
Phó đạo diễn vốn là một người còn nghiêm túc hơn cả Khương Vận, lúc này lại đột nhiên cười ôn hòa thế lại làm cho Trì Yên thấy không quen, sửng sốt một chút mới cười đáp lại.
Khương Vận vẫn đang trò chuyện với phó đạo diễn ở bên kia, đợi đến khi Trì Yên thay xong quần áo thì hai người mới kết thúc chủ đề. Sau đó, phó đạo diễn quay đầu đi chỉ đạo người tiếp theo, còn Khương Vận thì đưa Trì Yên ra khỏi phim trường.
Trước kia Khương Vận có sống ở đây mấy năm nên cũng hiểu rõ kiến trúc và tình hình giao thông ở đây, lúc về khách sạn, còn kéo Trì Yên đi dạo mấy chỗ có phong cảnh đẹp nữa.
Nhiệt độ ở Alaska cũng không khác ở thành phố Lâm An là bao, lúc mặt trời lặn hoàn toàn rồi, nhiệt độ tuột xuống, xuống hẳn dưới 0 độ.
Trì Yên giơ tay nhéo tai, cả người đều hơi lạnh, quay đầu hỏi Khương Vận: “Chị, tối nay chúng ta ăn gì a?”
“Em muốn ăn cái gì?”
“Cay.”
Khương Vận: “Trai chua gái cay*, ý này à?”
Trì Yên: “……”
“Tiểu Trì, gần đây hình như em có chút ham ngủ.”
Lời Khương Vận nói là sự thật, mặc kệ là rạng sáng hôm qua trên máy bay hay là trong suốt quá trình bay, thậm chí bao gồm cả buổi sáng nay, vẫn là ngờ Khương Vận kiên quyết túm cô ra khỏi ổ chăn.
“Em đây là nằm trên giường thôi.”
Khương Vận cũng không nói lung tung với cô, “Sau này cuối mỗi tháng đều phải đi bệnh viện kiểm tra, lỡ như thực sự có…… Về sau phải chú ý một chút.”
Trì Yên dừng bước chân, quay đầu nhìn chị.
Khương Vận: “Đừng cảm thấy bây giờ em đang đi lên sườn núi*, không thể có con, nếu em có năng lực, thì công việc và gia đình không bao giờ xung đột cả."
“Không cần giấu chị.”
Trì Yên: “……”
Cô thật sự không giấu giếm gì Khương Vận.
Mỗi lần Khương Dịch đều dùng biện pháp, nếu không có một phần vạn ngoài ý muốn, thì tuyệt đối không có khả năng trúng chiêu.
Trong lòng Trì Yên cũng hiểu rõ cơ thể mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe Khương Vận.
Sau khi về khách sạn Trì Yên lại sắp xếp lại lịch trình hai tháng này, phải chọn ra hai ngày rảnh rối cuối tháng 11 và 12, đánh dấu hai chữ “Bệnh viện” lên.