Rất nhanh, tóc dài của cô lả tả bay đầy đất.
Mặt thì vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng sau khi cắt tóc xong lại giống như đổi thành người khác.
Mê Truyện Dịch
Không có tóc dài che tai, Trì Yên sợ lạnh, chỉ có thể kéo khăn quàng cổ kéo lên cao hơn.
Hôm nay đến ngày 12 tháng 12, sáng sớm Trì Yên đã bị một cuộc điện thoại của Tống Vũ đánh thức.
Trừ màn hình di động của cô, trước mắt đều là một mảng đen kịt.
Trì Yên xoa xoa mắt, không chờ cô tiếp nghe, Tống Vũ nhanh chóng treo điện thoại: 【 ngại quá Yên Yên, quên mất chị ở nước ngoài. 】
Bên này mới 4h rạng sáng.
Trì Yên gãi gãi tóc, mở đèn bàn ra, sau đó nhìn thấy tin tiếp theo Tống Vũ gửi đến: 【 may mắn chị mà không nhận, em không chịu nổi phí điện thoại đường dài đâu. 】
【 tỉnh chưa? 】
Trì Yên: 【 bị em đánh thức rồi. 】
Tống Vũ gửi cho cô một icon, 【 lễ trao giải đã tiến hành được hơn nửa rồi, em đang ở hiện trường, nghe bọn họ đọc tên người được đề cử. 】
Trì Yên hữu khí vô lực, đầu không tỉnh táo, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Tống Vũ: 【 Thôi chị đi ngủ tiếp một lát đi, còn một giờ nữa mới kết thúc, đến lúc đó em lại gọi chị 】
Trì Yên gõ mấy chữ đơn giản, còn chưa biết mình gõ gì, đã ngã lăn ra ngủ mất rồi.
Một giờ sau, Trì Yên quả nhiên lại nhận được tin nhắn của Tống Vũ.
Cô vốn dĩ không ngủ sâu, di động nhẹ rung một chút là tỉnh liền, Tống Vũ đã gửi qua một đoạn cực kì dài, Trì Yên quét một lần, đọc nhanh như gió đại khái nhìn qua.
Đều là lời an ủi cổ vũ cô, giống hệt với Chicken soup hôm đó Khương Vận lên mạng tra đọc cho cô.
Kết quả bên trong dự kiến—— cô chả có giải thưởng gì.
Trì Yên không rep lại tin của Tống Vũ ngay mà lại gọi điện cho Khương Dịch.
Cô thích gọi điện thoại nói chuyện hơn, nhanh lại tiện.
Bên kia nhanh chóng nhận máy, “Sao sớm thế?”
“Khương Dịch.”
“Ân.”
“Hôm nay em có một đứa con rồi.”
Trì Yên cố tình tạm dừng vài giây, không lập tức nói hết.
Mạch não cô hình như không được lớn như người bình thượng, dựa theo lẽ thường mà nói, cô không lấy được giải thưởng chắc nên đau lòng mấy giây, kết quả không có mà ngược lại còn nhớ đến vụ đánh cuộc với Tống Vũ trước tiên.
Vì cũng không lâu, nên cô vẫn nhớ rõ ràng.
Nguyên văn lời nói hôm trước của Tống Vũ là: 【 nếu chị không đoạt giải, em gọi chị là ba ba. 】
Trì Yên giơ tay cọ nhẹ lên cằm, cách gần nửa phút, cô mới nghe được Khương Dịch mở miệng: “Trì Yên……”
Giọng anh không nặng, nhưng rõ ràng điệu bộ đều đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-193-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Sao thể?”
Bây giờ Trì Yên hoàn toàn có thể chắc chắn, Khương Dịch tuyệt đối là hiểu sai rồi, nếu không sẽ không gọi têm đầy đủ của cô vào lúc này
Quả nhiên, Khương Dịch nói nửa câu sau: “Có ý gì?”
Trì Yên cười cười, tâm trạng lập tức liền nhẹ nhàng, ngồi lại lên giường đung đưa hai chân, “Ý trên mặt chữ a, em phải làm……”
Đột nhiên không có tiếng động.
Cô định giỡn chơi, nên đột nhiên không muốn nói thật.
Bên Khương Dịch bắt đầu có tiếng nói chuyện truyền tới, cùng với tiếng bước chân không dứt bên tai, chắc là anh đang đi qua chỗ náo nhiệt nào đấy, "Làm cái gì?"
Trì Yên nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu Khương Dịch quá mức nghiêm túc, trực tiếp kéo Trì Yên xuống dưới.
Cô khụ một tiếng, “Anh đoán xem.”
Nói xong thì không nói nữa.
Khương Dịch bên kia cũng im lặng, mãi đến khi tai nghe đã hoàn toàn yên tĩnh, Trì Yên mới nghe thấy giọng Khương Dịch, rất thấp, cũng rất nhẹ: “Bà xã.”
Tim Trì Yên đập loạn lên, nhẹ “Ân” một tiếng.
“Em là phải làm mama hay là phải làm papa? ”
Trì Yên: “……”
“Vừa rồi anh gặp bạn em.”
Trì Yên càng nói không ra lời.
Trách sao vừa rồi bên Khương Dịch náo nhiệt như vậy, hóa ra là ở hiện trường lễ trao giải.
“Em đoán sao?”
Trì Yên: “Em không đoán.”
Người đàn ông bên đầu kia thấp giọng cười một tiếng, giọng hơi lạnh: "Cô ấy gặp anh còn gọi một tiếng "mẹ" đấy!"
“……”
Đầu năm nay thịnh hành việc thay đổi giới tính, cô và Tống Vũ chơi thân thế, bình thường không ít lần gọi nhau là con với ba.
Nhưng chuyện hôm nay này, cô hoài nghi nghiêm trọng là Tống Vũ là cố ý.
Người đàn ông nào bị gọi là "mẹ" ắt đều sẽ không vui nổi, Trì Yên thậm chí còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hiện tại của Khương Dịch, càng nghĩ cô lại càng túng quẫn, vội vàng ném cái nồi nóng lên người Tống Vũ: "Cô ấy gọi loạn thôi ấy mà."
Cô còn tưởng ít nhất Khương Dịch sẽ muốn tiếp tục giáo huấn cô mấy câu, lại không ngờ anh chuyển đề tài: "Muốn con thế à?"
“…… Ân?”
Giọng điệu của cô rõ ràng là nghi hoặc, nhưng đến tai Khương Dịch lại giống như biến thành lời khẳng định, Trì Yên nghe thấy giọng anh: “Lần sau anh sẽ nỗ lực.”
Đề tài đột nhiên bay đến phương trời không rõ nào đấy
Trì Yên không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn xuống bụng nhỏ của mình, vẫn phẳng, bên trong còn trống không.