“Sao dậy sớm thế?”
Khương Dịch hỏi vậy, Trì Yên mới quay đầu nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn hắc, nhìn không thấy ánh trăng hay ánh sao gì.
Lần này Trì Yên lại không khai Tống Vũ ra, "Mơ thấy anh đến tìm em, sau đó tỉnh luôn."
Lần này đến phiên Khương Dịch không nói.
Quả thật Trì Yên không nói dối, nhiều nhất chỉ xem như nửa thật nửa giả thôi ——thật là cô mơ thấy Khương Dịch, giả chính là cô không phải vì Khương Dịch mới tỉnh.
Đây hoàn toàn là ứng câu ngày nghĩ gì thì đem mơ đó.
Cô thật sự nhớ Khương Dịch, là cái loại nhớ một ngày không thấy như cách ba thu ấy.
Mũi Trì Yên hơi xót, nghĩ thế, lại tiện tay lấy lịch để trên tủ đầu giường, nhìn thử, còn chưa đầy 20 ngày nữa là sang năm mới rồi.
Tối qua Trì Yên quay phim đến rạng sáng, hôm nay lại dậy sớm, lúc này thần kinh buông lỏng có chút biếng nhác, hơi ngủ gật, không đợi Khương Dịch nói chuyện, cô sẽ nhỏ giọng nói: “Có chút buồn ngủ.”
Hình như đã thành thói quen, Trì Yên lúc buồn ngủ giọng rất nhỏ, nghe như nói mớ vậy, mềm nhũn cả ra.
“Mấy giờ đi quay phim?”
Trì Yên xoa xoa mắt: “11 giờ……”
“Vậy ngủ tiếp một lát, 9 giờ rưỡi anh gọi em.”
Đầu điện thoại bên kia bỗng nhiên an tĩnh lại, Trì Yên mơ mơ màng màng đáp, sau đó lại mơ mơ màng màng nhắm mắt.
Mãi đến khi tiếng hít thở của cô hoàn toàn vững vàng, Khương Dịch mới cúp điện thoại.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Cơ thể anh lại nổi lên xao động
Thật trùng hợp, mỗi lần anh mơ thaya Trì Yên cũng sẽ tỉnh lại, sau đó lại đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, nửa đêm lại thêm lần nữa.
Công việc cuối năm đến bây giờ đều đã bị anh dành cả ngày lẫn đêm hoàn thành bảy tám phần rồi.
Khương Dịch kéo cà vạt, cũng không chào hỏi với những người khác, trực tiếp đánh xe về nhà.
·
Trì Yên bận một trận đến tận tuần cuối cùng của tháng 12.
Khương Dịch cũng bận y cô, bận đến mức chỉ gọi điện thoại nói mấy câu là ai lại đi lo việc nấy.
《 phòng tối 》phải sớm đóng máy, Trì Yên lại là người quan trong nhất, nên mấu ngày nay đặc biệt không thể lơi lỏng được
Mỗi ngày Trì Yên đều ngồi trên xe học thoại rồi phân tích biểu cảm và hành động của nhân vật.
Sáng hôm Giáng Sinh, Khương Vận lái xe đưa cô đến phim trường, cô gật gù trước đống kịch bản, mí mắt nhẹ nhàng rung động, sau đó chậm rãi khép lại.
“Tiểu Trì?”
Khương Vận cũng không muốn đánh thức cô, nhưng không còn cách khác, chị có chính sự phải nói với cô.
Trì Yên “Ân” một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu rồi mới quay đầu nhìn qua.
“Buổi trưa chị phải về nước một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-194-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Ân?”
Trì Yên vẫn chưa sắp xếp lại suy nghĩ.
“Có một đại ngôn quảng cáo trong nước, đối phương yêu cầu nói chuyện trực tiếp.” Khương Vận nói lại nhìn di động, “Lần này chị sẽ không quay lại nữa, chọn cho em vé ngày 31 được không?”
Trì Yên gật gật đầu, “Được ạ”
Khương Vận duỗi duỗi tay về phía cô: “Di động cho chị, chị lưu số của Tô Tô cho em, có chuyện gì thì gọi cho cô ấy.”
Tô Tô, là chỉ phó đạo diễn.
Trì Yên nghe lời đưa di động qua, nhìn Khương Vận lưu hai số cùng lúc, cô có chút mệt, chỉ khẽ liếc qua, cũng không chú ý nhiều.
Khương Vận nhanh chóng đặt điện thoại vào trong tay cô, “Nhớ phải ăn táo đấy.”
Trì Yên lúc này mới bất giác ý thức được, hôm nay là Giáng Sinh.
Cô đáp lời, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên đã có bầu không khí của ngày hội.
Giáng Sinh ở nước ngoài không giống trong nước.
Lúc Trì Yên quay xong, từ phim trường đi ra đã là khoảng 7 giờ tối.
Trên đường cái có không ít những cây thông Noel, từng dây bóng đèn nhỏ bị xếp thành các loại hình dạng, treo trên cây, lóe sáng.
Người đến người đi, nối liền không dứt.
Dường như tất cả đều bị bầu không khí náo nhiệt này lây nhiễm, nhiệt độ hôm nay cao hôm hai hôm trước một chút
Khương Vận về nước, nên ở nơi xạ lạ này, cuối cùng chỉ còn lại có mình cô.
Trì Yên xuyên qua giữa đám người, lúc đi ngang qua một cây thông Noel, chỉ dừng lại giây, đã nghe có người gọi tên cô, dùng Hán ngữ, là một giọng nữ.
Trì Yên theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Không khác gì xa quê gặp được cố nhân, cho dù cố nhân này là người cô không muốn gặp phải.
Thẩm Ninh mặc một cái áo khoác màu xám, ở trong thời tiết lạnh thế này mà vẫn giữ được phong độ và khí chất, cô ta đánh giá Trì Yên một lượt “Thật đúng là cô sao a?”
Trì Yên không đáp, vừa cúi đầu thấy cô ta đang dắt tay một cô bé.
Là cô bé con từng gặp từ trước kia rất lâu.
Trì Yên nhớ rõ đây là con gái MIA.
“Cô với Khương Dịch còn chưa ly hôn à a?”
Trì Yên: “……”
Cô không ngờ Thẩm Ninh sẽ trực tiếp như vậy.
“Cô nói xem Khương Dịch rốt cuộc thích cô ở điểm nào?”
Mê Truyện Dịch
Trì Yên không để ý tới cô ta, nhấc chân đi lên phía trước.
Thẩm Ninh cũng không để bụng, đi theo phía sau cô tiếp tục nói: “Phụ nữ xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, có đầu óc hơn cô..... đều có đầy đường cả, cô nói xem sao anh ấy lại chọn cô? ”