Cô còn dám nói với Khương Dịch là không muốn ăn, nhưng với Thẩm Văn Hinh, nói ra loại lời này tuyệt đối cần có dũng khí.
Trong miệng Trì Yên hơi đắng, đành phải thuận miệng đáp một câu: “Muốn ăn ngọt ạ.”
Thẩm Văn Hinh nhanh chóng ghi nhớ, vui sướng ra khỏi cửa, chờ tan ca về làm cho Trì Yên ăn.
Trì Yên nhìn thoáng qua Khương Dịch, còn chưa kịp phản ứng lại: “Mẹ vừa rồi nói có ý gì thế?”
Khương Dịch: “Không nghe hiểu à?”
Trì Yên gật gật đầu.
Mang thai là ngốc ba năm, cô nhóc này đã bắt đầu phát tác rồi
“Ý là anh phải mất ba tháng sống bằng tay.”
Trì Yên càng nghe càng không hiểu, “Chẳng lẽ không phải dựa vào miệng sao?”
Khương Dịch câu môi cười, đáy mắt có vài phần tà khí, anh giơ tay chạm vào cằm cô, ngón cái nhẹ nghiền qua môi cô: “Nếu em bằng lòng, miệng cũng được.”
Đầu óc Trì Yên giống như thật sự bị hư rớt vậy, phản xạ hình cung giống như xoay mười tám vòng đường núi, phản ứng còn chậm hơn lúc trước cả chục lần.
Mãi cho đến buổi tối về nhà, Trì Yên vẫn đang suy nghĩ câu Khương Dịch nói “Miệng” với “Tay” là có ý gì.
Nhưng phản ứng trì độn, tóm lại cũng không thể phản ứng lại được, lúc ăn cơm chiều, Trì Yên cứ cảm thấy Khương Dịch nhìn chằm chằm vào miệng mình.
Cô đã bắt đầu cầm không nổi cái thìa nữa rồi.
Hôm nay Thẩm Văn Hinh cũng ở đây, một khắc cũng không ngừng liên tiếp gắp đồ ăm cho cô: “Tiểu Yên, sao con ăn châm thế? ”
Người đối diện không chút để ý đáp: “Miệng cô ấy nhỏ.”
Cháo trong miệng Trì Yên hơi nghẹn lại, cô đập mạnh đũa xuống bàn, "Anh đừng nhìn em thế."
Thẩm Văn Hinh sửng sốt, nhìn Trì Yên, rồi lại nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch mặt không đổi sắc, “Đẹp thế sao lại không cho nhìn?”
Anh nói rồi còn cố tình giương mắt nhìn qua, ban đầu là nhìn mắt cô, vài giây sau lại dời xuống, chả biết cố ý hay vô tình l.i.ế.m môi dưới một cái.
Đậu má.
Trì Yên muốn điên rồi.
Khương Dịch càng nhìn cô, Trì Yên lại càng cảm thấy buồn bực, cách vài giây lại phải nhấp môi một lần.
Lời Khương Dịch nói cô căn bản lại không có cách phản bác, chỉ có thể nhíu mày trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cúi đầu ăn cơm, cố găng bỏ qua ánh mắt của anh.
Một bữa cơm thật vất vả ăn xong, Trì Yên vốn muốn rửa chén, kết quả Thẩm Văn Hinh không cho, cô lại đành phải lên lầu nghỉ ngơi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-207-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Vừa rồi Khương Vận đã nhắn tin liên tiếp cho cô, an ủi cô, lại tự trách mình, vừa vào đã thấy một đống.
Khương Dịch gọi điện thoại bên cạnh, Trì Yên ghé lên giường rep lại từng cái một.
Khương Vận:【 Chị nghe thím chị nói, em có thai rồi? 】
Trì Yên còn chưa kịp rep, Khương Vận lại hỏi:【 là Tiểu Tiểu Trì, hay Tiểu Tiểu Dịch thế? 】
Trì Yên nhấp miệng cười, cô cũng không biết.
Người của Khương gia hình như cũng không quá để ý này đó, tự Trì Yên lại càng không cần phải nói, là nam hay là nữ đều không sao cả, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.
【 Thím chị không nói cho em biết à? 】
【 không có. 】
Trì Yên rep xong lại ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, “Khương Dịch, anh thích con trai hay con gái?”
Hỏi xong, cô mới phát hiện Khương Dịch còn ở gọi điện thoại, nhưng vì một lúc lâu chỉ đáp có mấy từ đơn giản nên vẫn luôn yên lặng nãy giờ.
Anh cúi đầu nhìn qua, dùng khẩu hình nói cho cô biết: “Con gái.”
Trì Yên lại từ trên giường bò dậy, bò lên trên vai anh lại kề tai nhẹ giọng nói nhỏ, “Vì sao a?”
Giọng cô rất nhẹ, vì mới vừa rửa mặt xong nên trên người vẫn còn mang theo hơi ẩm và hương sữa tắm, liêu nhân, làm người ta ngứa ngáy trong lòng
Khương Dịch mở loa điện thoại ném sang một bên, sau đó kéo lấy eo cô ôm lên đùi, "Con gái tương đối dính ba"
“Một mình em dính anh còn chưa đủ à?”
Trì Yên ngồi lên đùi anh, lại khẽ xoay xoay, giọng hơi bất mãn, như là đang làm nũng, kết quả không cẩn thận làm nũng quá đà —— không khống chế được giọng, có chút lớn.
Mê Truyện Dịch
Đầu điện thoại bên kia yên lặng trong chớp mắt, có giọng nam hỏi: “Khương tiên sinh, anh đang bận sao? Tôi quấy rầy anh…… mọi người sao?”
“Không quấy rầy,” Khương Dịch cầm tay Trì Yên kéo xuống dưới, “Tiếp tục.”
Giọng anh rất dễ nghe, không cao không thấp, Trì Yên không biết “Tiếp tục” này, là nói với người nọ hay là nói với cop nữa.
Dưới lòng bàn tay có chút nóng bỏng, đầu ngón tay đã bắt đầu có chút run.
Người đầu kia đã tiếp tục nói: “ Hôm qua ở kho hàng của sở cảnh sát có phát hiện mấy cuộn băng ghi hình mấy lần xâm hại trước của Lương Phong, có thể còn chưa kịp làm gì cả, nên trong số đó vẫn còn video gã lỡ tay đ.â.m cô gái kia, sau đó lại cố ý sát hại, cảnh sát cũng tìm thấy vết m.á.u của nạn nhân ở kho hàng.”
Trì Yên chỉ lo nghe người nọ nói chuyện, nên tay cơ bản không động.
Mông đột nhiên bị đánh một cái, “Chuyên tâm đi.”
Trì Yên nhíu nhíu khóe môi, bắt đầu chuyên tâm.