Cô ôm một túi bắp rang, duỗi tay túm túm tay áo Khương Dịch: "Vì sao bonk họ cứ nhìn em thế?"
"Vì em đẹp."
"Không thể nào."
"Vì chồng em đẹp"
Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt hơi cong, mang theo cười.
Quả thật là đẹp.
Cảnh đẹp ý vui đẹp.
Trì Yên vui vẻ xếp hàng cùng Khương Dịch, trên mặt còn đeo khẩu trang và kính râm, vốn dĩ không thế thì có khi còn không làm người ta chú ý, càng hóa trang thế thì lại có không ít người ngước xem bên này.
Cô giơ tay sờ sờ tóc: “Tóc giả của em rớt rồi à?”
Vì muốn an an tĩnh tĩnh xem phim, Trì Yên còn đặc biệt đội một bộ tóc giả.
Khương Dịch cười khẽ: “Không có.”
Trì Yên lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện mấy cô gái kia cứ nhìn Khương Dịch không chớp mắt.
Đào hoa của Khương Dịch từ trước đến nay không ít, Trì Yên cũng biết chuyện này, ném bắp rang cho anh, lôi kéo một cánh tay khác của anh không chịu buông.
Cách đó không xa, có hai cô gái nhéo cuống vé xem phim như có như không nhìn sang bên này ——
“Sao hôm nay tôi lại cảm thấy Khương tổng phá lệ……”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời: “…… dâm đãng”
Vừa dứt lời, nhấc đầu lên lại thấy Khương tổng không gần nữ sắc của bọn cô, trước mặt công chúng hôn lên mái tóc của cô gái kia, nên dù hai người có đeo khẩu trang.
“Hình như càng dâm đãng.”
·
Vốn dĩ Trì Yên cho rằng xem phim mình đóng tại rạp sẽ khiến cô đặc biệt phấn khích, nhưng khi vào xem rồi mới nhận ra chẳng có chút hứng thú nào cả.
Cốt truyện cô hiểu rõ từng chi tiết, cũng quen thuộc với kết cục của mỗi nhân vật.
Khán giả ở đây thi thoảng còn hít một hơi không khí lạnh, chỉ có cô là hoàn toàn bình tĩnh, cảm thấy nhàm chán đến tột độ, thậm chí hơi buồn ngủ. Ngả người tựa vào Khương Dịch, cô muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, thì bất chợt phía sau vang lên tiếng ai đó thì thầm: “Thế mà lại có cảnh giường chiếu!”
Ngay lập tức có người đáp: “Cầu Khương tổng bị bóng ma tâm lý rồi.”
Trì Yên vốn đã không thoải mái, định điều chỉnh tư thế một chút, nhưng nghe những lời ấy liền sợ tới mức không dám cử động, nín thở và không dám mở to mắt.
Trên đỉnh đầu, người đàn ông thấp giọng hừ nhẹ: “Lại giả bộ.”
Trì Yên không đáp lời.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-209-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
“Đợi qua hai tháng, sẽ thu em về.”
Trì Yên lập tức cảm thấy bực bội.
Ông chồng này cứ thích nhắc lại chuyện cũ, quả thật không thể tùy tiện nhận những cảnh như thế này nữa rồi.
Cô vẫn tiếp tục tựa lên đùi Khương Dịch cho đến khi phim kết thúc.
Khán giả hưởng ứng rất nhiệt tình, ra khỏi rạp còn có không ít người cảm thấy chưa đã thèm.
Trì Yên đứng bên đường chờ Khương Dịch đi lấy xe, cổ cô lúc này hơi mỏi, giơ tay lên nhẹ nhàng xoay và ấn vài cái thì nghe tiếng gọi: “Trì… Trì Yên?”
Cô quay lại, thấy hai cô bé đôi mắt sáng rỡ chạy đến ôm tập, chờ cô kí tên rồi tốt bụng nhắc: “Tóc giả của chị bị lệch rồi ạ.”
Trì Yên: “…”
Khương Dịch, người đàn ông nhỏ nhặt này, lại để cô bị lệch tóc giả suốt cả đoạn đường vậy đó.
Cô giận đến sôi máu, lên xe liền túm lấy tóc giả tháo xuống: “Khương Dịch, hôm nay anh ngủ sofa!”
Khương Dịch quay đầu nhìn cô, mí mắt hơi nhíu lại, cười không cười, đó là biểu hiện đặc trưng khi anh ấy biến thành “cầm thú”.
Trì Yên lập tức lúng túng: “Hôm nay em… tên ‘sofa’ nhé.”
Năm nay Tết âm lịch đến sớm hơn mọi năm.
Lịch trình năm ngoái của Trì Yên đã kết thúc, Khương Vận lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch cho năm mới.
Chắc chắn không thể đóng phim nữa, nên cô chỉ có thể nhận quảng cáo, lên trang bìa tạp chí và tham gia gameshow mà thôi. Trong tay Khương Vận đã có vài lời mời phỏng vấn tổng hợp, nhưng dựa vào độ nổi tiếng cũng như bình luận, chị vẫn chưa chọn được cái nào.
Từ trước đến nay, Trì Yên luôn tin tưởng và nghe theo Khương Vận; chị chưa quyết thì cô cũng không thúc giục.
Càng gần Tết, thời gian trôi nhanh càng thấy rõ.
Đêm giao thừa, nhân lúc Trì Viễn Sơn cùng Ninh Tuệ không có nhà, Trì Yên về Trì gia thăm ông nội, ở bên ông hơn nửa ngày. Lúc đi, Trì Nhiên theo ra tiễn.
Sắc trời dần tối, pháo hoa nổ rộ rực rỡ, dội lên ánh sáng và tiếng vang “Bùm bùm”, nhanh chóng sang năm mới.
Trì Nhiên ngẩng đầu ngắm pháo hoa, trò chuyện vu vơ với cô, rồi không hiểu sao chuyển sang đề tài về Khương Dịch với giọng vẻ ngưỡng mộ khó tả: “Chị ơi, em thấy anh rể em thật may mắn, mới cưới được người như chị.”
Trì Yên cũng ngẩng nhìn trời.
Sau khi ánh pháo hoa dần tắt, mờ mờ có thể thấy bầu trời đầy sao.
“Phải là chị em mới là người may mắn.” Trì Yên hít sâu, phả ra hơi sương, “Có thể lấy được người tốt như anh rể em.”
Chiếc xe của Khương Dịch dừng cách đó không xa.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, trước khi lên xe còn vỗ vai Trì Nhiên: “Học tập thật tốt nhé, anh rể em học giỏi hơn em nhiều.”
Trì Nhiên: “… Cái này có liên quan gì đến học tập vậy?”