Trong xe không mở đèn, chỉ có bên ánh sáng đèn đường rọi vào, tạo bóng nhỏ trên tay cô, dừng hết trên áo sơmi của anh.
Trên người Khương Dịch có mùi hương rất nhạt, dù là mùi t.h.u.ố.c lá hay mùi rượu đều nhạt đến mức dường như không có, sạch sẽ lại mang theo vài phân mát lạnh.
Anh giống như cùng không thay đổi gì so với trước kia.
Chỉ là cẩn thận nghĩ lại, lại thấy rõ ràng thay đổi rất nhiều.
Trì Yên nhắm mắt lại không nói nữa, cách một lúc lâu, người co chợt nhẹ bẵng, cửa xe bị mở ra.
Bên ngoài gió lạnh lùa vào, trên người cô có thêm một chiếc áo khoác ấm áp, mặt Trì Yên cọ cọ lên n.g.ự.c anh, đem cả người co bé lại, hoàn toàn chui vào trong chiếc áo khoác.
Cơm hộp Trì Yên ăn buổi trưa hình như chính là kẻ đầu sỏ gây tôi, vào phòng, cô lập tức chạy vào toilet ôm bồn cầu nôn nửa ngày.
Đến lúc đi ra, hai chân đều mất hết sức lực, đi cũng là chân nặng chân nhẹ, ngã lên giường cũng chả muốn dậy luôn.
Có mùi cơm thổi qua, Trì Yên hít hít cái mũi, trong bụng rõ ràng trống rỗng, thế àm chẳng hề muốn ăn chút nào.
Cô hơi nghiêng người nhìn qua, lại thấy Khương Dịch bỏ mấy gói thuốc trong hộp ra.
Lúc đi học thành tích của Khương Dịch rất tốt, dù là lý luận hay thực tiễn đều cao hơn nhiều so với mấy bạn học khác.
Trì Yên biết điều này, cô nhớ rõ trước kia lúc cùng ở phòng thí nghiệm với Khương Dịch, thưỡng xuyên nhìn thấy tên Khương Dịch trên thông báo của trường y.
Một người như anh, dường như ở bất cứ nơi nào, đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của vạn người.
Trì Yên ghé vào trên giường, đôi mắt bị ánh đèn thủy tinh chiếu vào, sau đó lại nghe thấy anh nói: “Trì Yên?”
Cô khẽ hừ một tiếng, không động đậy.
Mê Truyện Dịch
Khương Dịch nửa dựa vào đầu giường, nhẹ bế Trì Yên lên để cô dựa vào người mình, sau đó kéo chén cháo lại, múc một muỗng đưa đến bên miệng cô.
Trì Yên tránh đầu đi, “Em không muốn ăn.”
Khương Dịch không đáp.
Cách một hồi lâu, vành tai Trì Yên bị anh khẽ cắn lấy, tai cô nóng rực, nhưng hình như môi Khương Dịch còn nóng hơn, lúc nói chuyện như có như không cọ cọ vào tai cô: “Ngoan, ăn no mới có sức.”
Trì Yên rụt ra một chút, giọng thực nhẹ: “Em thật sự không muốn……”
“Ăn một miếng, anh có thể coi như hôm nay em không cùng Lục Chi Nhiên leo top search.”
Giọng anh đặc việt ôn nhu, nhưng Trì Yên lại dễ dàng nghe được thâm ý trong đó.
Trì Yên nuốt một ngụm nước miếng.
Người này từ trước đến nay đeeuf che dấu cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng, chỉ cần anh hơi hơi không vui một chút thôi, Trì Yên đều lập tức có thể cảm nhận được.
Anh càng ôn nhu, Trì Yên càng tự ti.
Trì Yên là thật sự sợ Khương Dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-21-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trước kia lúc ở Khương gia, cô còn có Thẩm Văn Hinh chống lưng, lúc lá gan lớn một chút còn dám thêm loạn thuốc cho Khương Dịch.
Nhưng là hiện tại không giống nữa, đừng nói Thẩm Văn Hinh không ở đây, cho dù có ở, thì sợ rằng cũng không cứu nổi cô đâu.
Trì Yên biết bản thân không tránh khỏi, dứt khoát quay đầu về, một ngụm ngậm luôn lấy cái muỗng trong tay Khương Dịch, nhẹ cau mày đem thìa cháo kia nuốt xuống.
Mắt Khương Dịch nhìn tới vệt nước lấp lánh trên môi cô, mặt anh nóng lên, im ắng liếc qua chỗ khác rồi lại múc thêm một thìa nữa.
Trì Yên lại quay đầu lại lần nữa
Khương Dịch nấu ăn rất ngon, nhưng cô thật sự không có khẩu vị.
“Trên di động của em có chữ ký, anh có thể coi như không phát hiện ra.”
Trì Yên: “……”
Người này…… hèn gì cả đêm đều kì quái như thế.
Trì Yên không biết làm thế nào, thân thể khó chịu, tâm tình ngược lại lại tốt lên không ít.
Cô lại ăn một miếng.
Bụng vẫn trống không như cũ, nhưng đã không còn khó chịu giống ban đầu nữa.
Khương Dịch đã lại đem cháo qua.
Lần này Trì Yên không nghiêng đầu, nhưng là cũng không há mồm, khẽ nhếch cằm giương mắt nhìn anh
Nhìn dáng vẻ này là lại không định ăn rồi.
“Trì Yên, anh nhớ rõ trước khi chúng ta kết hôn đã nói,” Khương Dịch cũng cúi đầu nhìn cô, đáy mắt anh đen thẫm, nhưng lại chứa đầy những ánh sáng nhỏ, cưck kì chói mắt, “Một ngày nào đó, nếu anh muốn em, em không thể trốn.”
Trì Yên sửng sốt.
Quả thật Khương Dịch đã nói thế, lúc ấy cô cũng không từ chối.
Tay Khương Dịch đã từ vạt áo ngủ của cô vói vào, "Hiện tại, anh muốn em!"
Cách lớp quần áo, Trì Yên đè tay anh lại: “Hôm nay không được……”
Cô luôn luôn không thích cùng khác phái có nhiều tiếp xúc, nhưng với Khương Dịch lại là ngoại lệ, cô chưa bao giờ bài xích thân mật cùng anh.
Cũng chả phải Trì Yên muốn trốn tránh, “cái kia em còn không có……”
Lời nói còn chưa nói xong, Khương Dịch đã đem cháo đưa vào miệng cô, giọng anh rất thấp, đem theo vài phần mê hoặc cùng dụ dỗ, "Ngoan ngoqnx ăn cơm, anh sẽ không chạm vào em."
“……”
Thật vất vả vừa dụ dỗ vừa uy h.i.ế.p mới đút cho cô ăn được một chén cháo, nước để uống thuốc cũng đều lạnh luôn rồi.