Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Ảnh Hậu - Chương 36: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Ảnh Hậu

Cập nhật lúc: 2025-07-02 03:53:16
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đến anh ta là ai, em còn phải mất nửa phút mới nhớ ra được cơ."

Khương Dịch: "Nửa phút?"

Lời anh nói rất chậm, chậm đến mỗi chữ đều vô cùng rõ ràng, Trì Yên bị nghẹn nước miếng, cổ tay cô vẫn bị Khương Dịch nắm chặt, lòng bàn tay anh so với gió điều hòa thổi đến còn ấm áp hơn nhiều.

Trì Yên có chút nóng, lại có chút khát nước, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tai và mặt đều đang tăng không ngừng, một lúc sau cũng không tài nào hạ xuống được.

"Hai người ôm mấy lần?"

"...... Bảy lần."

Cảnh diễn kiểu này, Trì Yên luôn nhớ rất rõ.

"Nhớ rõ như thế?"

Trì Yên cảm thấy mình cũng say rồi, cho nên lúc nói chuyện cũng có chút vất vá đầu óc: "Em còn nhớ rõ anh hôn em mấy lần đấy......"

Khóe môi Khương Dịch nhẹ nhàng câu lên, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nửa phần: "Mấy lần?"

Phản ứng của Trì Yên lại chậm chạp, lúc này cô mới phản ứng lại, khóe mắt cô nhẹ nhàng nảy lên một cái, có ý đồ muốn chuyển chủ đề: "Khương Dịch, trên người anh nóng như vậy, có phải là phát sốt rồi không?"

Đầu gối anh đè nặng lên đùi cô, dễ dàng khiến cô không thể động đậy.

Vốn dĩ Trì Yên chỉ định chuyển đề tài, kết quả không ngờ người này lại phát sốt thật rồi.

Tay Khương Dịch rất nóng, hô hấp cũng nóng, Trì Yên nói xong giơ tay sờ lên trán anh, kết quả còn chưa đụng tới lại bị anh nắm tay kéo trở về.

“Khương Dịch?”

“Ân.”

Khương Dịch sau khi kéo tay cô xuống, ôm lấy cô từ phía sau, đè tay cô lên tường, dồn trọng lượng cả người áp lên cô, cằm khẽ tựa vào vai Trì Yên, lúc nói chuyện, hơi nóng phả vào tai cô, “Không có phát tao* a.”

Mê Truyện Dịch

(* tao: quấy rối, lẳng lơ....

Phát tao: kiểu bộc phát tính thú kiểu kiểu đó đó.)

Anh cố ý xuyên tạc ý Trì Yên*.

(*phát sốt: 发烧: fāshāo

Phát tao: 发骚: fā sāo.

Đọc gần giống nhau, khác mỗi: /sh/ đọc giống "s" nhưng cong lưỡi; /s/ cũng đọc "s" nhưng không cong lưỡi)

Trì Yên tuy là người phía nam, nhưng là bình thường nói chuyện cũng không hay mang theo khẩu âm, bị cảm mấy hôm cũng ổn rồi, nói chuyện phát âm cũng đã rõ ràng.

“Không biết xấu hổ.”

Trì Yên duỗi tay véo lên cánh tay anh một cái, cánh tay đàn ông cơ bắp khỏe mạnh, cô lại dùng có chút xíu lực giống như gãi ngứa thôi, cái người bị cô véo cũng chả có tí phản ứng nào.

Khương Dịch vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô vào trong ngực, bất động chẳng nói lời nào.

Thậm chí Trì Yên còn cảm thấy bản thân đang bị một cái bếp lò ôm nữa kìa, ôm một lúc, cả người cô đều nóng lên luôn.

"Có phải anh phát sốt thật rồi không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-36-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]

Trì Yên chạm lên trán anh lần nữa.

Lần này Khương Dịch không kéo tay cô, hô hấp có chút nặng nhọc, "Hơi bị nhiễm cảm một chút"

Dưới mu bàn tay, trán anh cực kì nóng.

Trì Yên sốt ruột, giọng điệu cũng cao lê không ít: "Anh đã cảm rồi còn uống nhiều rượu như thế?"

Khương Dịch không đáp, nhưng hinhg như cười nhẹ một cái, mang theo hơi thở thanh thanh nhẹ nhàng phả vào tai cô.

“Khương Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi?”

“Ân.”

“Anh đứng lên trước đã”

“Ân.”

Anh vẫn không nhúc nhích.

“Khương Dịch ——”

Tay Khương Dịch cuối cùng cũng dời khỏi người cô, cho dù tắt đèn, Trì Yên cũng biết anh hết sức rồi, đến giọng cũng không lớn như thường ngày nữa, tốc độ nói cũng kéo dài ra, lại bất ngờ mang theo vài phần nũng nịu.

“Anh không muốn đi.”

Đã nóng như thế này rồi lại còn không muốn đi bệnh viện.

Trì Yên hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên, may là trong phòng ánh sáng quá tối nên Khương Dịch không nhìn thấy, giọng cô hơi run: “Khương Dịch ca ca, chúng ta đi bệnh viện đi.”

Từ trước đến nay cô luôn biết anh muốn nghe cái gì.

Yết hầu Khương Dịch nhẹ lăn, bốn mắt nhìn nhau, Trì Yên có thể thấy rõ ràng đáy mắt đen nhánh của anh, sâu không thấy đáy.

Không giống trước kia nữa.

Trì Yên thấy anh không có nhiều phản ứng, có chút ảo não mà nhíu nhíu mày, đang nghĩ lần này không dùng được rồi, tay đã bị anh nắm lấy.

Giây tiếp theo, rốt cuộc cô cũng nghe được Khương Dịch nhẹ nhàng nói một chữ, như là rít ra từ kẽ răng: "Được"

Bởi vì rời đi nên hai người đều phải báo cho người trong phòng.

Khương Dịch gọi cho Lục Cận Thanh, mà Trì Yên thì gọi Tống Vũ

Tâm trạng tò mò kinh ngạc của Tống Vũ muốn chui qua cả di động không thể nào áp xuống được.

Bởi vì hai người đều uống rượu, nên phải tìm người lái xe đến, lúc người lái xe đến, Trì Yên bò lên ghế điều khiển rút chìa khóa, cô nghiêng đầu nhìn Khương Dịch vừa nói chuyện điện thoại xong dựa vào ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần, không giải thích nhiều, chỉ nói bản thân không thoải mái, muốn về nhà trước.

Đắn đo vài giây, cô dặn dò Tống Vũ: “Hôm nay em thấy ——”

“Đã biết đã biết, cái gì em cũng chưa thấy.”

Lúc này Trì Yên mới yên lòng, cắt điện thoại khởi động xe.

Vì tránh gặp phải Thẩm Văn Hinh, hai người đi đến một bệnh viện gia đình khác.

Loading...